Chương 556: Về Những Củ Khoai Tây Kia
Kai, Effie và Cassie đang ngồi trong phòng khách và trò chuyện trong lúc Sunny đã quay trở lại bếp. Hai khu vực cơ bản là cùng một không gian, chỉ được ngăn cách bởi một khoảng cách và một cái quầy cao, nên cậu có thể nhìn thấy họ rõ ràng. Nhìn những người bạn thoải mái và vui vẻ đoàn tự với cô gái mù khiến biểu hiện của cậu u ám trong một giây ngắn ngủi, nhưng Sunny nhanh chóng mang lên một cái mặt nạ vô tư.
Rain ở bên cạnh cậu cũng đang nhìn chăm chú họ.
Ánh mắt cô ngừng lại trên người Kai một lúc, rồi ở Cassie. Cuối cùng, cô bé nhìn Effie và quan sát kĩ gương mặt cô ta với biểu hiện phức tạp.
'Đến rồi đây!'
Vài giây sau đó, mắt cô bé lại trợn to. Sunny vốn không cho rằng cô bé tuổi teen này có thể trở nên tái hơn nữa, nhưng mà sự thật chứng minh cậu đã sai. Như nhìn thấy hồn ma, Rain chậm chạp quay sang cậu và thì thầm:
"Effie...chị ấy...chị ấy..."
Sunny nở một nụ cười lịch sự.
"Hở? Lại lẩm bẩm cái gì đó?"
Rồi, cậu nhìn qua phòng khác và nhướng mày.
"Ồ, em muốn anh gọi cô ta qua đây? Không vấn đề. Này, Ef..."
Rain vẫy tay và đè một tay lên miệng cậu.
"Không! Đừng!"
Sunny nhìn cô bé chăm chú với đôi mắt thắc mắc.
Cô bé nhìn cậu, rồi nhìn tay mình, rồi ngượng nghịu lùi ra sau.
"Em muốn nói là...Effie, chị ấy..."
Sunny nhăn nhó.
"...Thức Tỉnh Giả Athena, còn được biết với cái tên Nuôi Dưỡng bởi Sói? Sao, em không biết?"
Rain đột nhiên lung lay và nắm lấy kệ bếp để giữ thăng bằng. Một biểu hiện chết khiếp hài hước hiện lên mặt cô.
Thật sự, cậu không thể trách cô bé vì không nhận ra Effie. Cô bé vốn không hứng thú lắm với Thức Tỉnh này nó, và chính phủ thì lại chủ yếu chỉ dùng hình ảnh nữ anh hùng của Nuôi Dưỡng bởi Sói là cô trong thế giới Mộng Ảo - hùng mạnh, cao ráo, và tràn trề sức sống - trong tuyên truyền của họ.
Không dễ để khiến hình ảnh đó hợp vào với cô gái trẻ yếu ớt, gầy gò, bệnh tật mà luôn phải ngồi trên xe lăn. Không phải kể đến không có người bình thường nào lại trông đợi có thể gặp một vị anh hùng nổi tiếng ngay trong sân nhà mình...dù vậy, nhìn Rain lúc này vẫn vô cùng buồn cười.
"Nhưng...nhưng chị ấy và em...thần thánh ơi, em thậm chí còn nói...ôi không. Ôi không!"
Cô bé cúi thấp đầu, rồi đột nhiên ngước lên và đâm thủng Sunny với một ánh mắt phẫn nộ bất ngờ.
"Chết tiệt! Sunny...tại sao anh là bạn với Nuôi Dưỡng bởi Sói, Nightingale và Bài Ca của Kẻ Ngã?! Họ đều là người nổi tiếng cả!"
Cậu bối rối cau mày, rồi nhún vai.
"Thì sao? Bọn anh từng là thành viên của cùng tổ đội."
Rain chớp mắt vài lần. Giọng nói trở nên khẽ hơn nữa.
"Nhưng mà...nhưng mà Bài Ca của Kẻ Ngã, Nuôi Dưỡng bởi Sói, và Nightingale là thành viên của tổ đội Tiểu Thư Ngôi Sao Thay Đổi."
Sunny ngây thơ mỉm cười.
"Ồ? Đúng, cái đội đó đó."
Cô bé bất lực ngồi xuống, suýt hụt cái ghế. Cô ngồi im một lúc lâu, rồi chậm rãi hỏi:
"Sunny...anh biết Tiểu Thư Nephis? Tiểu Thư Nephis đó đó? Ngôi Sao Thay Đổi của gia tộc Bất Diệt Hỏa? Anh...từng ở trong tổ đội của cô ấy?"
Cậu cười nhếch mép.
"Ai cơ? Neph hả? Ừm, chắc rồi. Anh đoán vậy."
Rain nhắm mắt.
Sunny không nói gì trong một lúc, rồi hắng giọng.
Cậu chờ vài giây, rồi nhẹ nhàng nói:
"Vậy thì...ờ...về những củ khoai tây kia..."
Cô bé giật mình, một lần nữa cúi xuống nhìn tạp dề, rồi yếu ớt trả lời:
"Ồ, xin lỗi. Thật ra em phải về nhà. Em, ờ...em quên làm bài tập về nhà. Xin lỗi."
Dứt lời, Rain đứng dậy và lao về phía của.
Sunny kêu lên về phía lưng cô bé:
"Này! Bài tập về nhà gì chứ? Là thứ Bảy!"
Không quay đầu lại, cô bé tuổi teen rít lên một tiếng "xin lỗi" nữa và hoảng hốt bỏ trốn khỏi căn nhà.
Sunny nhìn cánh cửa đóng lại sau lưng cô bé và cười.
Cậu cảm thấy được phục hận. Cậu cảm thấy...tuyệt vời!
"A, vô giá mà. Đúng là vô giá...nhưng mà đúng là ước gì con bé gọt xong vỏ khoai tây trước khi đi..."
Sau bữa tối, bốn người họ ngồi quanh bàn và di chuyển đến mục tiêu thật sự của cuộc họp mặt ngày hôm nay - thảo luận kế hoạch thách thức Hạt Giống Ác Mộng.
Cuộc đối thoại này có thể diễn ra ở Thánh Địa, nhưng bất chấp có một mối quan hệ tương đối hữu nghị với gia tộc Lông Vũ Trắng, Sunny không muốn nói thành lời nhiều thứ ở địa bàn của họ.
Lãnh địa của họ dù sao cũng là lãnh địa của một Đế Giả.
Nên, tổ đội phải lên kế hoạch để gặp mặt ở thế giới thức tỉnh.
Có nhiều thứ cần thảo luận. Ác Mộng Thứ Hai là thách thức chết người, và họ phải chuẩn bị kĩ càng nhất có thể để đối mặt nó. Cũng có những chuẩn bị cần thiết cho chuyến đi đến bản thân Hạt Giống - đi đến Bầu Trời Bên Dưới và tìm đến đường nứt trong biển lửa mà giấu sâu trong nó là một việc không hề dễ dàng.
Nên, họ dùng nhiều giờ bàn đi bàn lại từng chi tiết nhỏ nhất, chia sẻ kiến thức, và tìm giải pháp cho những vấn đề mà họ có nguy cơ gặp phải. Bản thân Ác Mộng đương nhiên là một bí ẩn, cho nên dù họ có cố gắng tính toán mọi khả năng, thì vẫn không cách nào biết được thứ gì chờ đợi họ ở bên trong.
Họ chỉ biết rằng nó sẽ nguy hiểm, chết chóc, và khủng khiếp.
Dù vậy, vẫn có những thứ mà họ có thể làm để tăng lên cơ hội của mình. Trở nên mạnh hơn, cải thiện kho vũ khí. Nhưng quan trọng hơn cả, nhắm về độ linh hoạt tối đa cho bộ sưu tập dụng cụ mà họ có thể dùng. Dù sao thì, kẻ mạnh nhất không phải kẻ sống sót...mà là kẻ có khả năng thích nghi tốt nhất.
Khi cuộc đối thoại dừng lại thì đã là khuya trong đêm. Có vẻ như họ đã thảo luận mọi thứ có thể, ít nhất là cho hiện tại.
Sunny làm một ấm cà phê cho mọi người, rót ra từng cốc, và ngồi đối diện Cassie.
"Giờ thì mọi thứ đã bàn xong, nên nói về Đền Thờ Đêm. Càng nghe nhiều về nó, thì tôi càng thấy kì lạ...chẳng phải nó là một Thành Thị riêng của gia tộc Valor? Nơi đó là như nào?"
Cassie yên lặng một chút, rồi uống một ngụm cà phê và thở dài.
"Đền Thờ Đêm...nên miêu tả nó như nào đây? Đó là một nơi ghê rợn. Thứ đầu tiên cậu cần biết chắc là nó thật ra nằm ở bên dưới Đảo Bắc, chứ không phải ở bề mặt. Trong bóng tối vĩnh hằng...khiến nó khó đến hơn, nhưng cũng dễ phòng ngự hơn. Mình cho rằng ngay cả một quân đội Sinh Vật Ác Mộng - hay là người Thức Tỉnh - cũng không thể dùng sức chiếm lấy nó."
Cô ngưng lại, rồi tiếp tục:
"Nhìn sơ qua, thì nó là trạm gác ở biên giới cho những hiệp sĩ của Valor, một căn cứ chuyển đổi để làm một nơi đóng binh cho cú đẩy xa hơn về phía bắc trong lúc mở rộng lãnh thổ những thập kỷ trước. Nhưng mà như mọi người biết, sau khi nhân loại chạm phải Dãy Núi Rỗng, tiến triển về hướng đó đã bị ngừng lại. Nhưng mà Đền Thờ Đêm thì vẫn còn đó."
Sunny cau mày.
"Vậy...nó cơ bản là trống không?"
Cassie cúi đầu.
Khi cô lên tiếng, giọng nói nghe căng thẳng:
"Theo lý thì đáng lẽ phải vậy. Nhưng mà nó lại không phải."