Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 555: Bữa Tối Với Bạn Bè



Chương 555: Bữa Tối Với Bạn Bè

Vài ngày sau đó, một mùi hương ngon miệng chậm rãi tỏa ra khắp nhà Sunny. Cậu hiện đang ở khu vực bếp của tầng trệt, huýt sáo một giai điệu vui tươi trong lúc hai tay không ngừng dùng những dụng cụ nấu ăn. Có vài nồi và chảo đang bắt trên bếp, và có những thứ nguyên liệu tươi mới đang rải trên kệ bếp xung quanh cậu.

"A, mùi ngon quá...''

Bước sang một bên, cậu xuất ra một con dao không biết từ đâu và bắt đầu thái rau củ, con dao tam giác di chuyển nhanh đến mức để lại bóng mờ.

Rain, người mà được trao nhiệm vụ gọt vỏ khoai tây, nhìn cậu thật lâu và u ám.

"Sunny...không phải em nghi ngờ sự thật thà và tinh thần chuyên nghiệp của anh, nhưng chính xác thì việc này làm sao là một phần huấn luyện của em được hả? Anh có chắc là đang không dùng em làm nhân công giá rẻ? Không, đợi chút...thậm chí còn không phải giá rẻ, em mới là người trả tiền cho anh!"

Không dừng lại động tác, Sunny nhìn cô bé và cau mày.

"Ừ thì đương nhiên rồi! Anh rất chắc. Hơn nữa, em cầm dao vậy đó hả? Thần thánh à, em vừa cắt nửa cái khoai tây tội nghiệp kia và vứt nó vào bồn rửa tay! Là gọt vỏ, chứ không phải phá hoại, biết không hả! Sự khéo léo đâu rồi? Sự chuẩn xác đâu rồi? Điều khiển con dao tốt hơn! Những thứ này đắt tiền lắm đó!"

Rain lườm cậu chằm chằm với vẻ uất ức vài giây, rồi thở dài nặng nề và tiếp tục gọt khoai tây. Sunny nhếch mép cười.

Effie, người mà đang quan sát cậu nấu ăn với vẻ mặt đói như sói, nuốt cái ực.

"Vậy, ờ...vẫn chưa xong hả?"

Mắt cậu giật giật.

"...Bốn mươi giây, chết tiệt. Cô vừa hỏi câu đó bốn mươi giây trước. Lần thứ một trăm. Cô nghĩ có gì thay đổi từ lúc đó đến bây giờ?!"

Effie mở miệng muốn cãi lại, nhưng vào lúc đó, chuông cửa vang lên.

Một ánh sáng tà ác hiện lên trong mắt Sunny.

"Ồ. Không biết là ai nhỉ."

Cậu liếc sang Rain và hờ hững nói:

"Rain, đi xem là ai đi."

Cô gái tuổi teen thổi một lọn tóc ra khỏi mắt, chùi tay trên tạp dề, và lườm cậu.

"Gì, giờ em kiêm luôn người giữ cửa cho anh luôn sao?!"

Lầm bầm, cô bé đặt con dao xuống và đi về phía cửa, mở nó ra.

Sunny hết sức tập trung quan sát.

Rain ngước lên, nhìn thấy người khác là khá cao...rồi đột nhiên đông cứng.

Gương mặt cô bé tái đến mức gần như trắng bệch, và đôi mắt trợn to nhất trong đời. Miệng thì há hốc. Như thể con bé vừa bị tê liệt vì kinh hoảng.

Sunny nghịch cây kunai nặng nề trong tay và đi qua.

Trong lúc cậu đi đến, một âm thanh kì lạ thoát khỏi miệng Rain.

"N...n...n..."

Một chàng trai cao ráo và hấp dẫn đến nực cười đang đứng ở hiên nhà, nhìn cô với nụ cười thân thiện và lịch sự. Tóc hắn màu hạt dẻ và phi thường hoành tráng, đôi mắt xanh lạ như có điện phải nói là hút hồn. Hắn mặc một bộ đồ đơn giản, nhưng lại cực kì thời thượng, cầm lấy một cái kính râm thời trang và một cái mặt nạ.

"Ồ...thật xin lỗi. Tôi chắc là đã nhầm nhà."

Ngay cả giọng nói của hắn cũng mịn như nhung và có duyên, khiến tai người nghe thư thái.

Rain cuối cùng cũng có thể phát ra một lời, giọng nói biến thành một thứ rít lên hoảng hốt:

"N-Night!"

Sunny ngắn ngủi nhìn qua cô bé, lắc đầu, rồi mỉm cười với Kai.

"Huynh! Huynh đến rồi! Xin lỗi, bữa tối vẫn chưa sẵn sàng nữa...vào đi, vào đi!"

Kai đáp lại nụ cười đó và bước vào trong.

Sunny giơ lên một tay và chọt vào lưng Rain, rồi nheo mắt lại và nói với vẻ bực bội.

"Rain, sao em chỉ đứng yên đó? Lấy cho huynh đôi dép nào!"

Rồi, cậu quay sang Kai và thở dài.

"Thật xin lỗi. Đó là Rain, một cô bé tôi đang dạy kèm. Đôi lúc đầu óc con bé hơi chậm."

Kai liếc nhìn cô, hai lúm đồng tiền dễ thương chết người hiện lên má hắn.

"Tôi không chắc đó là sự thật. Hân hạnh được gặp em, Rain."

Cô bé mở miệng, cố nói gì đó, nhưng không có từ ngữ gì bay ra.

Sunny chờ vài giây, rồi lại lắc đầu, cúi người và đẩy một đôi giầy trong nhà cho Kai.

"Tự nhiên đi! Đây là phòng khách. Tôi sẽ ở bên phía bếp một lúc, nhưng làm ơn, vì thần vì thánh, làm ơn phân tán Effie hộ cái được không? Cô ta gần khiến tôi điên lên rồi."

Kai cười, vỗ vỗ vai cậu, và đi vào trong chào hỏi nữ thợ săn đói bụng kia.

Sunny và Rain tạm thời chỉ còn một mình.

Cô gái tuổi teen thở dốc nặng nề vài giây, rồi chậm rãi cúi xuống, nhìn cái tạp dề dơ bẩn và đôi tay dính vài miếng vỏ khoai tây. Một biểu hiện kinh hãi đến tột cùng hiện lên mặt cô bé.

Rồi, cô nhìn sang cậu với mắt mở to và thì thầm:

"Sunny...tại sao N-n...N-n...tại sao Night lại ở nhà anh?!"

Cậu chớp mắt vài lần, giả vờ không hiểu câu hỏi đó.

"...Ý em là sao? Kai là một người bạn tốt của anh. Bọn anh gần như là anh em vậy, em có thể nói vậy! Hôm nay em bị sao vậy?"

Sunny bối rối lắc đầu. Rain choáng váng nhìn cậu chăm chú, rồi mở miệng muốn nói gì đó.

Nhưng mà, trước khi con bé có thể, chuông cửa lại vang lên.

Sunny bình tĩnh mở cửa, để lộ một dáng người nhỏ nhắn, cực kì xinh đẹp đang đứng trước cửa. Cô có đường nét tinh tế, mái tóc vàng nhạt, và đôi mắt xanh ấn tượng. Bất chấp việc cô gái ăn mặc giản dị, có một khí thế mà khiến người ta không thể nào dời mắt. Như thể cô là một sinh vật không tì vết đến từ thiên đường, bằng cách nào đó mà đã tìm đường đến thế giới tầm thường, không hoàn hảo, dơ bẩn này.

Trong tay cô là một cây gậy chống dài màu trắng.

Cassie chần chừ một chút, rồi hơi quay đầu, đối mặt Sunny.

"Hi vọng mình không đến trễ."

Rain nhìn chằm chằm người mới đến với biểu hiện như gặp ma.

"B-b...Bài Cả của Kẻ..."

Rồi, cô bé cũng quay sang Sunny, đôi mắt còn trợn to hơn nữa.

Cô bé tội nghiệp nhìn như muốn ngất xỉu.

Sunny mỉm cười sáng lạn.

'A, cuối cùng! Trả thù!'