Chương 558: Một Bài Học Cuối Cùng
Đã là buổi sáng, nên cậu không thèm đi ngủ nữa mà chỉ pha thêm một ấm cà phê cho bản thân, rót nó ra cốc, và nồi ở hiên nhà.
Sự mệt mỏi tinh thần của một buổi thảo luận kế hoạch xuyên đêm khiến suy nghĩ cậu hơi chậm, nhưng Sunny biết rằng cậu sẽ có thể tỉnh táo thêm vài ngày không có vấn đề. Cậu không định trở lại thế giới Mộng Ảo đến khi mọi việc ở thế giới thức tỉnh đã được lo liệu.
Nên, Sunny chỉ nghỉ ngơi một chút, nhìn bình minh và không vội vàng suy nghĩ về mọi việc cần làm.
"...tạm biệt Thầy Julius...nói chuyện với Aiko về Cơ Sở...''
Ác Mộng Thứ Hai có thể sẽ mất nhiều thời gian để chinh phục, nên có câu hỏi về lượng linh hồn mà cậu đã được cô ấy sẽ kéo dài được bao lâu. Sunny không muốn trở lại và phát hiện cửa hàng của mình đóng cửa và mất hết khách hàng.
Cậu uống một ngụm cà phê và cúi xuống.
...Đương nhiên, có một xác suất rất thật là cậu sẽ không hề quay lại.
Sunny không tự lừa gạt bản thân. Cho dù cậu có mạnh mẽ đến máy và cho dù tiến triển đã nhanh đến bao nhiêu, Ác Mộng này sẽ hoàn toàn chết chóc...như mọi Ác Mộng. Những người tài ba hơn cậu đã tiến vào chúng và không bao giờ quay trở lại. Xác suất tử vong là rất thật...
Liệu việc lên kế hoạch cho tương lai có mục đích gì hay không?
Trong lúc cậu suy nghĩ, đột nhiên có âm thanh tiếng chân nhẹ nhàng phát ra từ con đường dẫn đến hiên nhà cậu. Sunny hơi mỉm cười, rồi ngước lên.
Rain đang đứng cách đó vài bước, nhìn cậu với vẻ ngượng ngùng.
"Em, ờ...khách của anh còn đó không?"
Cậu lắc đầu.
"Tốt! Ý em là...tệ? Em chỉ muốn nói chuyện với anh...một mình...vậy thôi."
Sunny nhướng mày.
"Ồ? Về chuyện gì?"
Mặc dù Rain rõ ràng là đang cố ra vẻ xin lỗi và kính trọng, một ánh sáng giận dữ quen thuộc vẫn đang trong mắt cô bé.
"Anh biết em nói gì! Ý em là, ờ...xin lỗi..."
Cô vấp chân, im lặng vài giây, rồi hỏi bằng giọng lịch sự hơn:
"...Tại sao không nói em biết anh là người quan trọng?"
Sunny nhìn chăm chú Rain một chút, rồi mỉm cười:
"Chẳng phải anh đã nói anh có lẽ là người Thức Tỉnh mạnh mẽ nhất trên đời, tinh anh trong tinh anh, kiểu đó đó? Anh nghĩ là chúng ta lúc đó cũng ở ngay đây."
Rain cau mày.
"Em đang nói nghiêm túc!"
Sunny uống một ngụm cà phê và nhìn cô bé vài giây. Chậm rãi, nụ cười biến mất khỏi gương mặt cậu. Cuối cùng, cậu thở dài và nhìn đi hướng khác.
"Vì anh không phải. Tính về những kẻ Thức Tỉnh, anh không quan trọng, không to lớn gì cả. Thật ra thì anh rất nhỏ bé, và dễ dàng bị đè bẹp. Nên anh không thích đi quảng bá khả năng của mình. Tốt hơn hết là để mọi người nghĩ anh yếu ớt và ngu ngốc. Cách đó, muốn giết anh sẽ khó hơn nhiều."
Rain mơ hồ nhìn cậu.
"Em...em không hiểu. Làm sao Sinh Vật Ác Mộng lại biết được người ta xem anh là mạnh mẽ? Tại sao việc đó lại khiến tính mạng gặp nguy hiểm?"
Một nụ cười u ám, buồn bã hiện lên mặt Sunny. Cậu liếc nhìn Rain, rồi hỏi:
"Ai nói gì về Sinh Vật Ác Mộng đâu?"
Sunny đặt cốc cà phê lên sàn, rồi nói:
"Sau khi em rời khỏi, em chắc là đã lên mạng tìm kiếm đủ thứ thông tin về Vùng Đất Lãng Quên, phải không?"
Rain đỏ mặt, rồi gật đầu.
Cậu cũng gật đầu.
"Vậy em chắc là đã biết rằng có khoảng bốn trăm người Ngủ chết trong Trận Chiến Tòa Tháp Đỏ. Rất nhiều. Nhưng em có biết có bao nhiêu người bị giết vào những tháng trước đó? Gần gấp đôi."
Mắt cô bé hơi mở to.
Sunny nhìn cô gái trẻ tuổi, giọng nói không còn chút vui vẻ nào nữa.
"Và họ không bị giết bởi Sinh Vật Ác Mộng. Họ bị giết bởi con người. Nên, trớ trêu là, nhiều con người bị giết bởi con người hơn trong lúc anh ở đó, ở địa ngục đó, hơn là bởi quái vật. Ừ thì...nói chính xác hơn là những quái vật khác. Và đó là một bài học mà em sẽ phải học, nếu muốn trở nên mạnh mẽ."
Cậu thở dài.
"Anh có thể dạy em cách cầm kiếm hay cầm giáo, cách di chuyển trong thế giới Mộng Ảo mà không chết đói, và cách giết kẻ địch. Nhưng anh không thể dạy em cách mạnh mẽ, Rain. Đó là thứ mà chỉ bản thân em có thể học. Thế giới này...nó là một nơi tàn nhẫn và dã man. Vài người đủ may mắn để không bao giờ phải học được sự thật này, nhưng vài người thì phải học. Và trong số đó, những người mềm mại không bao giờ sống sót. Em rất, rất mềm mại...nhưng em có may mắn hay không? Anh không biết. Việc đó phụ thuộc vào em."
Cô chăm chú lắng nghe cậu, một biểu hiện hơi quá nghiêm túc và buồn bã cho một cô gái tuổi này. Sau một lúc, cô nói:
"Em...em nghĩ mình hiểu."
Sunny mỉm cười.
"Anh hi vọng em hiểu. Nhưng mà, một phần trong anh cũng hi vọng em không."
Cậu chần chừ, rồi lấy ra thiết bị liên lạc.
"Ồ, và nhân tiện...những lớp học của chúng ta sẽ phải dừng lại trong một thời gian. Anh và bạn bè sẽ đi một chuyến, em thấy đó, và anh không chắc nó sẽ mất bao lâu. Nhưng đừng lo lắng - anh đã dạy em đủ để em có thể tự rèn luyện từ bây giờ. Chăm chỉ tập luyện và đừng có lười biếng! Nếu em cảm thấy đã làm chủ được mọi thứ anh dạy trước khi anh trở lại, gọi con số anh vừa gửi cho em. Nó thuộc về một người bạn của anh. Tên cô ấy là Aiko, và cô ấy sẽ tìm cho em một người dạy kèm mới."
Rain nhìn chăm chú thiết bị liên lạc của mình một lúc lâu, rồi nhìn cậ và khẽ hỏi:
"Anh định đi một chuyến thám hiểm lớn?"
Sunny nở một nụ cười vô tư và nhún vai.
"Chắc rồi. Tại sao?"
Cô chần chừ vài giây, rồi hỏi, giọng nói đột nhiên rụt rè ngoài cá tính bình thường:
"Nó...nó có nguy hiểm không?"
Cậu nhặt lên cốc cà phê, uống một ngụm, rồi lại nhún vai.
"Nguy hiểm? Ừm, đương nhiên. Thật sự nguy hiểm, chắc vậy. Nhưng...bất cứ thứ gì liên quan đến Ma Pháp đều vậy."
Rain đột nhiên nhìn cậu với một sự mãnh liệt, sự rụt rè trước đó biến mất. Khi cô bé lên tiếng, giọng nói vang lên sự căng thẳng:
"Vậy thì tại sao? Tại sao anh phải đi?"
Sunny bối rối nhìn cô, rồi đột nhiên ngửa đầu ra sau và cười.
Khi cậu cười xong, liếc nhìn cô bé và nói với một nụ cười thú vị:
"Tại sao ư? Cùng lý do em muốn rèn luyện. Để trở nên mạnh mẽ! Thật sự mạnh mẽ..."