Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 559: Không Chỉ Một Con Đường



Chương 559: Không Chỉ Một Con Đường

Một thời gian sau đó, Sunny đang chờ trong một quán cà phê, nhìn ra cửa sổ đến một con đường sống động. Dòng người vội vã qua lại, vội vàng vào trong trước khi những đám mây nặng nề trên bầu trời ảm đảm đổ mưa. Cái mùi nhẹ nhàng trong gió cho cậu biết là mưa sẽ không quá tệ - có lẽ không đủ độc hại để cháy xuyên quần áo, nhưng mà vẫn là một thứ nguy hiểm khó chịu.

Mưa axit không khiến Sunny bận tâm lắm, vì nó là thứ mà mọi người đều quen thuộc. Ngay cả ở ngoại ô, người ta biết cách không bị mắc mưa. Ở phần thịnh vượng này của thành phố, những cư dân có nhiều biện pháp bảo vệ họ hơn nữa.

Thứ cậu đang suy nghĩ là bản thân những con đường.

Đây là cùng quán cà phê mà cậu đã dùng khi quan sát Rain, và cùng con đường mà đã trở thành một cảnh tượng sơ tán hoảng loạn trong lúc Cổng mở ra vài tháng trước. Những phương tiện bọc giáp của chính phủ đã xé rách con đường và vại đợt chạm trán bạo lực cũng tràn đến những khu vực yên bình gần đó.

Vậy mà, lúc này không còn lại chút dất vết nào của trận chiến hung tợn đó. Con đường từ lâu đã được sửa lại, và những thiệt hại từ trận chiến đã được đền bù. Quán cà phê lại mở, người ta lại làm việc của họ như thường, như thể không gì xảy ra. Họ đã chịu đựng qua thảm họa và tiếp tục sống, cho tháy sự bền bỉ đáng kinh ngạc mà nhân loại sở hữu.

Ngay cả Ma Pháp Ác Mộng cũng không thể vượt qua nó.

Ít nhất thì đến hiện tại nó vẫn chưa thể.

Sunny thở dài và nhìn cái bánh trước mặt. Vào lúc này, cửa quán mở ra, và một cảm giác quen thuộc của sự lạnh giá bao phủ lấy cậu.

Bậc Thầy Jet trông còn lôi thôi hơn bình thường, áo khoác của đồng phục thật sự có vài lỗ nhỏ, phần góc bị cháy xém. Nhưng mà trông cô vẫn bình tĩnh và khỏe khoắn như bao giờ, đôi mắt xanh băng giá tỏa ra năng lượng mãnh liệt. Cô có vẻ mệt muốn chết, nhưng cùng lúc, lại bằng cách nào đó tràn đầy sức sống.

Jet nhìn quanh, phát hiện Sunny, và nở một nụ cười với cậu. Rồi, cô bùng đi vài thứ bồ hóng trên cầu vai, đi qua, và ngồi bệch xuống ghế.

"Tôi hi vọng cái bánh này là của tôi..."

Cậu mỉm cười, đẩy cái đĩa và cốc cà phê mới về phía cô.

"Đương nhiên rồi."

Bậc Thầy Jet cắn một miếng bánh, nhắm mắt tận hưởng vài giây, rồi cầm lấy cốc cà phê. Sau một lúc, cô nhìn cậu và thở dài.

"Vậy là...Ác Mộng Thứ Hai, hử?"

Sunny chỉ gật đầu.

Kẻ Gặt Hồn Jet là người Vượt Bậc duy nhất mà cậu biết đủ rõ để tin tưởng...hơi tin tưởng...nên cậu đã gọi cô gặp mặt, hi vọng nhận được lời khuyên. Không gì cậu có thể đọc trên mạng, hay thậm chí là trong thư viện của nhân viên Học Viên, có thể đáng giá bằng nói chuyện trực tiếp với người mà đã thật sự từng chinh phục Hạt Giống.

Cô uống một ngụm cà phê và lắc đầu.

"Thằng nhóc điên khùng..."

Một nụ cười khẽ hiện lên mặt cậu.

"Nhóc? Tôi không trẻ hơn cô là bao. Ừ thì...chắc vậy?"

Jet lườm cậu với nụ cười nguy hiểm.

"Cậu đang hỏi tuổi tôi? Chết tiệt. Đúng là lâu rồi chưa ăn tát phải không..."

Hai người họ nhìn chằm chằm nhau một lúc, rồi cười.

Nói thật thì Sunny biết Bậc Thầy Jet ở độ tuổi giữa hai mươi, nên tuổi tác họ đúng là không quá nhiều chênh lệch. Nghĩ đến những việc mà xảy ra với cậu trong hai năm qua, thì mười năm có vẻ như cả một đời người. Nhưng mà cùng lúc, cậu cũng không còn là thằng nhóc...không còn từ lâu rồi.

Cậu cúi xuống, suy nghĩ vài giây, rồi nói:

"Bây giờ cũng tốt như lúc nào khác. Tôi đã đắn đo suy nghĩ mọi thứ trước khi quyết định thách thức Hạt Giống. Đây là tốt nhất."

Cô quan sát cậu một lúc, rồi gật đầu.

"Tôi hiểu. Ừ thì, có rất nhiều lợi ích khi trở thành Vượt Bậc Giả. Nhưng cũng có vài...bất lợi. Nhưng mà bây giờ cậu không cần phải lo về thứ đó. Ngay bây giờ, cậu chỉ cần tập trung vào việc sống sót Ác Mộng."

Sunny mỉm cười.

"Tôi cũng nghĩ vậy. Nên...có sự thông thái nào mà một người lớn tuổi đáng kính như cô có thể chia sẻ với người tiểu bối ngu ngốc này không?"

Bậc Thầy Jet lườm cậu, rồi lại cắn cái bánh.

"Lớn tuổi? Có lẽ tôi nên thật sự tát cậu..."

Cô ngưng vài giây, rồi thở dài.

"Ác Mộng Thứ Hai...nó rất giống cái Đầu Tiên, nhưng cũng rất khác. Ma Pháp sẽ cử cậu và tổ đội đến một ảo cảnh từ quá khứ, một thứ quay quanh một mối mâu thuẫn mấu chốt nào đó. Để chinh phục Ác Mộng, cậu sẽ phải giải quyết mâu thuẫn đó - cách này hay cách khác. Không có cách đúng hay sai để làm vậy. Cậu chỉ phải kết thúc nó bằng cách nào đó."

Jet trở nên im lặng, như thể nhớ lại thử thách của bản thân. Đôi mắt xanh lạnh giá nhìn chăm chú ra xa.

"...Đương nhiên là sẽ không dễ. Bạn cậu có thể sẽ chết. Cậu cũng có thể sẽ chết. Nhưng mà cậu đã biết thứ này rồi...vậy thì nói về khác biệt đi. Đầu tiên là khá rõ ràng - Ác Mộng sẽ to hơn, dài hơn, và khó khăn hơn cái Đầu Tiên. Những Sinh Vật Ác Mộng sống trong nó cũng sẽ có Cấp Bậc và Lớp cao hơn, thường là Thức Tỉnh hoặc Ngã. Nhưng nếu cậu may mắn, cậu có lẽ sẽ gặp được cả Đồi Bại."

Sunny nhăn mặt. Ác Mộng Đầu Tiên cậu đã gặp phải một con Bạo Chúa Thức Tỉnh...xác suất mà cậu sẽ gặp may lần này và chỉ gặp những thứ trong khả năng giải quyết là bao nhiêu?

...Thấp.

Trong lúc đó, Bậc Thầy Jet đã tiếp tục nói:

"Khác biệt còn lại thì ít ai nhắc đến hơn, nhưng cũng rất quan trọng. Không như Ác Mộng Đầu Tiên, thứ này sẽ không phải tạo ra dành riêng cho cá nhân cậu. Cậu đủ thông mình để suy nghĩ về những thứ mà việc này có thể chỉ ra, nhưng tôi sẽ nhắc đến một thứ mà rất ít người cân nhắc. Ma Pháp sẽ tìm cho cậu một cơ thể tương tự bản thân, nhưng vì điểm tôi vừa nhắc đến, nó có lẽ sẽ không tương tự như người ta cho rằng."

Sunny nghiêng đầu và cau mày.

"Khác cỡ nào?"

Cô nhún vai.

"Cậu sẽ có cùng Cấp Bậc, điểm này là chắc chắn. Thể trạng cũng sẽ tương tự. Nhưng đó là điểm mấu chốt...nếu cậu thiếu chuẩn bị, trong một trận chiến, "tương tự" có lẽ sẽ khiến cậu mất mạng. Một chuyên gia phải dựa vào cơ thể của họ...nắm đấm là dụng cụ quan trọng nhất của chúng ta. Cứ tưởng tượng cậu đột nhiên hơi cao hơn hay thấp hơn, tay chân có chiều dài khác đi, trọng tâm hơi thay đổi. Nhiều người đã chết vì họ không thể thích nghi hoặc là không thích nghi đủ nhanh với sự thay đổi đột ngột đó."

Sunny nhắm mắt trong một giây.

Với một chiến binh, cơ thể họ là một cỗ máy vận hành trơn tru mà họ biết từ trong ra ngoài. Họ biết mọi chi tiết về nó, cách nó di chuyển, cách nó có thể hoạt động trong bất cứ tình huống nào, thứ nó có thể hoàn thành và những thứ là ngoài khả năng của nó. Mọi kĩ thuật chiến đấu đều được đo đạc chính xác cho cỗ máy này...thay đổi những thông số về nó như là ném một cái cờ lê vào cơ cấu, có khả năng khiến toàn bộ cỗ máy sụp đổ.

Cậu không biết chi tiết đó. May mắn là bây giờ cậu đã biết, cậu sẽ có lẽ chuẩn bị và rút ngắn thời gian thích nghi kia nhiều nhất có thể.

"Cảm ơn. Đó đúng là một thông tin rất đáng giá."

Bậc Thầy Jet lắc đầu.

"Cũng không phải bí mật gì cả. Chỉ là người ta thường không nghĩ đến những thứ như này."

Cô chần chừ, rồi nói với giọng hắc ám hơn:

"Khác biệt lớn cuối cùng...hi vọng rằng cậu sẽ không cần dùng đến kiến thức này. Nhưng nếu tình huống tồi tệ nhất đến, thì tốt hơn hết là nên có chuẩn bị."

Sunny nhìn cô và nhướng mày.

"Là gì?"

Cô liếc nhìn cốc cà phê, uống một ngụm, rồi cẩn thận đặt nó lên bàn.

"Sự việc là...tôi đã nói không có một con đường duy nhất để chinh phục Ác Mộng. Có nghĩa là vài biện pháp có thể mâu thuẫn lẫn nhau. Và những người tham gia thử thách không bắt buộc phải nhắm về cùng kết quả."

Cậu cau mày.

"Ờ...chính xác thì cô muốn nói gì?"

Bậc Thầy Jet nhìn thẳng vào mắt cậu và nói, giọng nói lạnh lùng và nghiệt ngã:

"Tôi đang nói là không phải tất cả những người thách thức Ác Mộng đều phải ở cùng phe. Việc đó rất hiếm khi xảy ra...nhưng cậu vẫn nên giữ nó trong đầu."

Sunny nhìn cô chăm chú vài giây, rồi quay đi.

Cậu tự hỏi thứ cô muốn cậu nhận ra là gì...

Liệu Bậc Thầy Jet đang cảnh cáo cậu là đồng đội có thể phản bội cậu và biến thành trở ngại mà cậu phải vượt qua để thoát khỏi Ác Mộng?

Hay là nói cậu...có thể phản bội họ, nếu cần?

...Họ nói chuyện một lúc, thảo luận đủ loại vấn đề liên quan đến Hạt Giống Ác Mộng và bản thân thử thách. Sunny nhận được nhiều thông tin hữu dụng, cũng như những lời khuyên đáng giá.

Nhưng mà trong cả cuộc nói chuyện, cậu vẫn tiếp tục nghĩ về một câu nói kia.

'Hiếm khi xảy ra...nhưng vẫn nên giữ nó trong đầu...'