Chương 563: Lính Gác Lạc
Trong lúc họ đi về phía cửa, Sunny khẽ hỏi:
"Vậy...chính xác thì chuyện gì xảy ra tiếp theo?"
Cassie suy nghĩ vài giây trước khi trả lời.
"Mình không chắc. Điều đó phụ thuộc vào liệu Thánh Cormac có ở trong Thành Thị hay là đã đi thám hiểm Dãy Núi Rỗng. Dù sao đi nữa, thì mình chắc là đủ hữu nghị với họ để có thể ít nhất gặp mặt một trong những Bậc Thầy quản lý Đền Thờ nếu ông ta không có đây."
Cô chần chừ, rồi nói thêm:
"Nếu chúng ta được phép vào trong, có vài luật mà cậu bắt buộc phải làm theo. Những người ngoài không được phép triệu hồi Ký Ức hay Tiếng Vang bên trong Thành Thị. Chúng ta chỉ có thể đi đến những khu vực được phép, trừ khi có một Bậc Thầy hộ tống. Chúng ta không được phép nói chuyện với cư dân trong đền thờ trừ khi họ chủ động bắt chuyện trước...thêm vào đó, mọi vật chúng ta mang vào trong đều phải được kiểm tra."
Sunny cau mày. Những luật lệ này không chỉ kì lạ, mà còn nghiêm khắc và sẽ đặt cậu vào thế bất lợi nếu có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, cậu nhớ lại cảnh cáo của Thủy Triều Bầu Trời...cô đã nói là cậu không được phá vỡ bất cứ luật lệ nào khi ở trong Đền Thờ Đêm.
'Được rồi...mình sẽ không làm gì mạo hiểm trừ khi hết sức cần thiết. Để xem diễn biến như nào đã.'
Trong lúc họ đến gần cánh cửa văn hoa, hai bóng người trở nên rõ hơn, họ đanh đứng hai bên cánh cửa. Một là đàn ông, một là phụ nữ. Cả hai lính gác đều khoảng tuổi ba mươi với ánh mắt bình tĩnh, lạnh lẽo, nguy hiểm.
'Vậy...đây là những Lạc.'
Đây là lần đầu tiên Sunny gặp người như họ. Nói thật thì không có quá nhiều sự khác biệt giữa họ và những người Thức Tỉnh mà không mất cơ thể vật chất.
...Cũng không phải nói những người lính gác này là bình thường.
Cả hai đều tỏa ra khí thế đe răn, áp đảo. Chỉ từ cách những Lạc cư xử, Sunny có thể đoán họ là những chiến binh cực kì kinh nghiệm và đáng sợ. Bộ giáp của họ được chế tạo hoàn hảo, và vũ khí họ có một vẻ bóng lưỡng nguy hiểm, tất cả đều rõ ràng là có Cập Bậc cao.
Áp lực mà những người lính gác này tỏa ra khiến cậu nhớ đến những thợ săn lớn tuổi nhất và chết chóc nhất của Thành Phố Hắc Ám, những người mà đã sống sót nhiều năm những trận chiến đẫm máu ở địa ngục Vùng Đất Lãng Quên. Nếu cậu thật lòng, thì phải công nhận đa số những người Thức Tỉnh neo ở Thánh Địa của Noctis có vẻ như là con nít khi so sánh với hai Lạc này.
Những người này không phải trò đùa. Và có cả trăm người như này bên trong nhà thờ, nếu những gì Cassie đã nói là thật. Nếu tất cả bọn họ đều ngang ngửa hai người lính gác này...
Sunny đè nén một cơn rùng mình.
Cậu có lẽ đã đánh giá thấp nghiêm trọng quy mô của thế lực mà gia tộc Valor cho đóng binh tại biên giới của Dãy Núi Rỗng. Nhà thờ ảm đạm che giấu cả một quân đội.
Nhưng mà...tại sao chỉ giữ những Lạc ở đây? Có mục đích gì được chứ? Bí ẩn này đã tra tấn cậu kể từ khi cậu biết được nó.
...Đến một lúc, một trong hai người lính gác giơ tay lên, ra lệnh cho họ dừng lại. Hắn quan sát cả Sunny lẫn Cassie một lúc, rồi nói bằng giọng lạnh lùng:
"Tiểu Thư Bài Ca của Kẻ Ngã...quả là bất ngờ được gặp lại cô. Tôi hi vọng những thành viên khác của tổ đội cô đều khỏe."
Giọng nói không hề hợp với những từ ngữ thân thiện đó.
Cô gái mù đơn giản gật đầu.
"Họ đều khỏe mạnh cả, đang neo ở Thánh Địa của Noctis."
Người lính gác thứ hai nhướng mày và nói:
"Ồ? Vậy việc gì đã khiến cô phải đi một chuyến xa và quay lại Thành Thị khiêm tốn này? Cùng với một người lạ và không có những đồng đội trung thành, nữa chứ..."
Cassie liếc sang Sunny và mỉm cười.
"Đây là Thức Tỉnh Giả Sunless, và cậu ấy không phải người lạ. Thật ra thì cậu ấy là một người bạn tốt của tôi và một trong những người ít ỏi trên đời này mà tôi tin tưởng bằng cả tính mạng. Cả hai người chúng tôi đều từng là đồng đội của Tiểu Thư Ngôi Sao Thay Đổi."
Sunny suýt nghẹn.
'Nói dối trơn tru...đáng ngưỡng mộ!'
Còn cô gái mù thì đang ngừng một giây, rồi lại nói:
"...Chúng tôi hi vọng có thể gặp Lãnh Chúa Cormac."
Những người lính gác im lặng một lúc, khiến Sunny hơi lo lắng. Cuối cùng, một người trả lời:
"Lãnh Chúa Cormac đang đi thực thi nhiệm vụ. Ngài ấy sẽ không quay lại ít nhất vài tuần."
Nụ cười của Cassie không yếu đi. Không lỡ nhịp nào, cô nói, giọng vẫn lịch sự và dễ chịu như trước đó:
"Vậy thì Ngài Pierce hoặc là Phu Nhân Welthe vậy."
Hai lính gác nhìn nhau. Sau một lúc, một người thở dài.
"Đợi ở đây."
Dứt lời, hắn biến mất, để Sunny và Cassie dưới ánh mắt nặng nề của Lạc còn lại.
Sunny nhìn ngược lại, không biết xấu hổ quan sát người lính gác. Cho dù cậu có cố gắng đến mấy, thì vẫn không thể tìm ra điểm khác biệt gì cả. Cô trông như bất kỳ người Thức Tỉnh bình thường nào khác...ừ thì, cũng hợp lý. Cơ thể tinh thần của cô đâu có thay đổi gì.
...Nó cũng có hình dạng rất ưa mắt.
"Nhìn gì vậy thằng nhóc?"
Sunny ngước lên và mỉm cười. Trong một giây, cậu rất muốn trả lời thật lòng...nhưng rồi cậu đâu có ngu như vậy.
"...Bộ giáp của cô a. Nó trông như một món Ký Ức rất không tồi."
Lính gác hừ hừ rồi không nói gì.
Sau một thời gian, người thứ hai quay lại và ra hiệu cho họ theo sau hắn.
Họ được dẫn vào một căn phòng nho nhỏ, mát lạnh ở bên hông cánh cửa và được đưa hai bộ quần áo đơn giản làm từ vải thô ráp, rồi bị khóa bên trong. Sunny nhìn chăm chú đống vải trên tay với biểu hiện bối rối.
"Ờ...đây là làm gì vậy?"
Cassie thở dài và tháo thắt lưng, rồi hủy đi Vũ Công Yên Ắng và đặt cái vỏ kiếm trống rỗng lên một cái bàn.
"Không Ký Ức hay Tiếng Vang, nhớ chứ?"
Sunny cau mày, rồi liếc nhìn bộ giáp của mình. Nếu cậu hủy nó, cậu gần như trần trụi...
"Họ muốn chúng ta thay đồ ngay tại đây?"
Cô gái mù lặng lẽ quay lưng về phía cậu. Sunny chần chừ một giây, rồi cũng làm vậy. Cái bóng của cậu cũng nhìn đi hướng khác.
Thầm chửi thề, cậu hủy Xích Bất Tử, và cảm giác những cái bóng trong căn phòng hơi nhúc nhích trong lúc tấm giáp ngực và áo choàng của Cassie biến thành một cơn mưa tia sáng. Họ đứng đủ gần để cậu có thể nghe được nhịp tim đều đặn của cô, và cảm giác được nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể cô. Cố không để trí tưởng tượng lang thang, Sunny mặc vào cái quần đơn giản kia, và nghe thấy âm thanh vải xào xạc trong lúc nó trượt trên làn da trơn tru của cô.
'Đám khốn kiếp...không chi nổi hai cái phòng thay đồ?'
Đè nén cơn giận, Sunny mặc cái áo và cau mày. Tay áo quá ngắn để che giấu thân thể của Rắn Lnh Hồn. Hơn thế nữa, nó còn để lộ hai cái bóng mà đang quấn quanh cơ thể cậu, phủ nó trong một lớp hắc ám mỏng manh.
...Không phải nhắn đến cả cái áo lẫn cái quần đều to hơn vài cỡ so với cậu.
Thở dài, Sunny ra lệnh cho hai cái bóng bò lên hai tay, ẩn khỏi tầm mắt.
Rồi, cậu hủy Rắn và cúi xuống cuộn lên ống quần và mang một đôi dép da, và hắng giọng.
"Cô xong chưa?"
Cassie trả lời sau một chút:
"Rồi."
Quần áo họ đưa cô có một đôi dép tương tự, một cái áo tunic dài mà để lộ vai và chân từ dưới đầu gối. Cái mặt nạ bạc cũng đã biến mất, để lộ đôi mắt xanh xinh đẹp của Cassie. Sunny nhìn cô chăm chú vài giây, nhận ra bản thân gần như đã quên mất ánh mắt đó.
Rồi, cậu cau mày và gõ lên cửa.
Nhanh chóng, lính gác ban nãy để họ ra và dẫn họ đến sâu hơn Đền Thờ Đêm.
Ngay khi rời khỏi cánh cửa, Sunny căng thẳng, như thể trông chờ thứ gì tồi tệ xảy ra.
...Nhưng không có gì cả.
Lính gác liếc sang cậu và cau mày.
"Còn chờ gì nữa? Đến. Ngài Pierce sẽ đến gặp chúng ta nhanh thôi."