Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 565: Thoát Trói



Chương 565: Thoát Trói

Sunny giật mình khi âm thanh gương vỡ tràn vào tai. Nhưng mà không ai khác có vẻ như phản ứng với nó cả - và ngay sau đó, trong lúc mảnh gương rạn nứt trong tay Bậc Thầy Pierce nổ tung thành một cơn mưa mảnh vụn, âm thanh đó đột ngột biến mất.

Người đàn ông đáng sợ kia rùng mình.

"Không..."

'Chuyện gì đang xảy ra?!'

Sunny lùi về một bước. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh, và cậu vẫn chưa hiểu được gì cả. Tất cả những gì cậu biết là tim đang lạnh ngắt và tâm trí bị áp đảo bởi một dự đoán về thứ gì đó bất lành, đáng sợ, và thảm họa sắp xảy ra.

Cậu đã bị lừa...cậu đã mắc sai lầm!

Cassie khẽ di chuyển, nghiêng đầu với biểu hiện căng thẳng và mơ hồ.

Trong giây kế tiếp, Pierce nhanh chóng quay sang người lính gác, gương mặt ông ta vẫn tái nhợt và hoảng hốt, nhưng bây giờ cũng đầy quyết tâm nghiệt ngã. Giọng nói, chỉ vài giây trước tràn đầy tự tin, bây giờ nghe vô cùng hoảng loạn:

"Phong ấn đền thờ! Phá hủy Cổng Dịch Chuyển! Đi ngay! Chúng ta không thể...chúng ta không thể để thứ đó trốn thoát..."

Sunny trợn to mắt.

'P...Phá hủy Cổng Dịch Chuyển?! Ông ta có ý gì chứ?!'

Và cái thứ mà ông ta nói đến là gì?

Người lính gác không có vẻ có những câu hỏi như cậu. Sự hoảng hốt từ Pierce đã lan đến hắn như một dịch hạch, nhưng mà hắn ta chỉ đơn giản gật đầu và lao ra khỏi căn phòng, không hề để nỗi sợ hãi làm hắn chậm lại.

Cassie lùi lại một bước để hắn đi ngang qua, rồi căng thẳng hỏi:

"Ngài Pierce? Có chuyện gì?"

Như thể nhớ lại sự tồn tại của họ, Bậc Thầy quay người lại và ném một ánh mắt hắc ám, đe dọa về phía Sunny.

"...Ngươi!"

Giọng nói ông ta run rẩy với sự phẫn nộ chỉ suýt được kìm nén.

'Cứt...'

Sunny suy nghĩ về việc triệu hồi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, nhưng mà trước khi cậu thậm chí có thể di chuyển, người đàn ông cao ráo đã đến bên cạnh, nắm lấy vai cậu. Nếu không nhờ Dệt Xương, thì xương đòn gánh của cậu đã tan nát từ áp lực khủng khiếp đó.

Với tay còn lại, Pierce nắm lấy Cassie, khiến cô hét lên vì đau đớn.

"Ta sẽ xử lý hai người các ngươi sau...không có thời gian..."

Việc tiếp theo Sunny biết là họ đã bị lôi ra khỏi phóng. Cậu ném một ánh mắt tiếc nuối về đống đồ của mình mà vẫn còn trên bàn, nhìn chăm chú cái Hòm Hám Của một giây, rồi quay đi.

'Làm gì đây, làm gì đây...'

Tính huống rõ ràng là đã khỏi tầm kiểm soát. Mordret đã làm gì đó...đã lợi dụng cậu làm việc gì đó...và bây giờ, cả Thành Thị đang ở tình trạng báo động và phẫn nộ với Sunny. Bất kể thứ gì mà vị hoàng tử bí ẩn kia đã dùng Sunny để đạt đến, nó đủ tệ để khiến một Bậc Thầy khủng hoảng và dẫn đến sự phá hủy không thể vãn hồi của một Cổng Dịch Chuyển quý giá.

Vậy nên, có hai câu hỏi.

'Có nên chiến đấu thoát ra? Và...liệu có nên sợ thứ gì đó mà Mordret đã giải phóng?'

Đột nhiên, một ý nghĩ khác xuất hiện trong đầu Sunny.

'Hay là...Mordret chính là cái thứ thoát trói đó?'

Tim cậu trở nên lạnh hơn nữa.

Không có đủ thông tin để trả lời câu hỏi thứ hai, nhưng mà câu đầu tiên thì khá dễ. Sunny rất mạnh, nhưng mà còn lâu mới đủ để chiến đấu với hai Bậc Thầy và một trăm tinh anh chết người, đặc biệt là ở sân nhà của họ. Hơn nữa, cả cậu và Cassie đều có địa vị...ngay cả một đại gia tộc cũng không dám khiến họ biến mất mà không có nguyên nhân rõ ràng.

'Mình...mình cần thêm thông tin trước đã. Để xem việc này diễn biến như nào và hành động nếu tình huống thật sự cần...'

Nên, cậu không chống cự trong lúc Bậc Thầy Pierce lôi họ đi trong hành lang.

Bên ngoài căn phòng nhỏ, Thành Thị vốn yên bình và ảm đạm vẫn không ở trạng thái hỗn loạn. Vài người Lạc lao ngang qua họ, những cái bóng nhảy múa trên bức tường đen trong ánh đèn cam của những ngọn đèn dầu.

Sunny nhìn thấy chuyển động và cảm giác được sự vội vàng, nhưng trật tự ở mọi phía. Không như trước đó, mỗi người cư dân của đền thờ bây giờ đã mặc giáp và cầm vũ khí chết chóc. Họ nhanh gọn và kỉ luật, như những binh lính chuyên nghiệp đang chuẩn bị cho chiến tranh.

Và có cả một đội quân ở đây.

Nhưng, bất chấp mọi thứ...

Đó là sự lo lắng mà cậu đang cảm thấy đằng sau vẻ mặt bình tĩnh của những người Lạc?

Bậc Thầy Pierce hét về phía một lính gác, ra lệnh cho hắn dừng lại, rồi đẩy Sunny và Cassie cho hắn.

"Nhốt hai kẻ này vào một tù giam!"

Sunny muốn giận dữ, nhưng mà trước khi cậu có thể, cả đền thờ đột nhiên rung chuyển. Vài giây sau đó, một làn sóng âm thanh điếc tai lăn ra khắp hành lang.

'Cánh cổng pháo đài...họ đã đóng nó lại...'

Nhưng mà không chỉ đơn giản như vậy. Vì họ vẫn còn ở vòng bên ngoài của Thành Thị, giác quan bóng của cậu vẫn hơi có thể chạm đến sự trống rỗng bên ngoài bức tường. Nhưng ngay khi cánh cổng đóng lại, điều đó thay đổi, như thể đền thờ bây giờ hoàn toàn bị cắt rời khỏi thế giới bên ngoài.

Nó đã được phong ấn...với họ bên trong...

Lính gác im lặng giữ lấy hai người và lôi họ đi. Loạng choạng và cố không ngã, Sunny liếc lại sau vai.

Điều cuối cùng cậu thấy là một người phụ nữ với mái tóc đỏ xinh đẹp xuất hiện trước vị Bậc Thầy đáng sợ. Cô mặc một bộ tunic đen đơn giản và giáp tay da, và cẳng chân thì cũng được một cặp giáp đùi bảo vệ. Gương mặt cô ta nghiêm trọng và đầy căng thẳng.

"...Pierce! Cái Ma Pháp gì đã xảy ra?!"

Ngay sau đó, hai người biến mất đằng sau lối rẽ của hành lang.

'Đó chắc là Bậc Thầy Welthe...'

Người Lạc kia nhanh chóng lôi họ đi qua mê cung rối rắm những hành lang và cầu thang. Họ đi xuống thấp và thấp hơn, khả năng cao là đang đi về phía một trong những tháp chuông của nhà thờ. Biểu hiện của cậu u ám và trầm trọng, và có nguyên nhân - mỗi nơi họ đi qua, những cư dân của Đền Thờ Đêm đều bận rộn chuẩn bị chiến đấu. Như thể họ chuẩn bị đối mặt với một đợt tấn công khủng khiếp...

Nhưng mà, mối đe dọa đó không có vẻ đến từ bên ngoài. Thay vì đó, đa số những người Lạc lao đến sâu hơn trong đền thờ, về phía nội địa.

...Không lâu trước khi họ nghe thấy những tiếng thét.

Âm thanh di chuyển thông qua nhà thờ với thiết kế rối rắm theo cách kì lạ, nên khó nói nó đến từ phía nào. Chúng có vẻ xa, vậy mà Sunny không thể không cảm thấy máu mình lạnh đi.

Những tiếng la hét rùng rợn đó đầy sự đau đớn và kinh hoàng khó tả...cậu biết loại đó quá rõ. Đó là những tiếng hét mà người ta để ra khi họ không chỉ bị thương nghiêm trọng, mà còn bị khiến cho không còn nguyên vẹn, biết rằng họ sẽ chết hoặc là sẽ không bao giờ như cũ nữa.

Người lính gác phụ trách họ dừng lại một giây. Gương mặt hắn xám như tro, và không nói một lời, hắn tiếp tục lôi họ về phía một cánh cửa kim loại nặng nề ở cuối hành lang dài.

Lạc dùng một chìa khóa phức tạp để mở cánh cửa, và đẩy họ vào trong.

Sunny và Cassie thấy mình ở một căn phòng tròn với một trần nhà cao...hay nên nói là sàn nha cao, vì nó được xây chổng ngược. Cái mái nhà vòm cung của căn phòng ở dưới chân họ, dốc xuống thành một cái hố sâu.

Trong trung tâm nhà tù, một cái cái lồng sắt, mỗi thanh sắt dày như tay người. Những kí tự kì lạ được khắc quanh cái lồng, hoàn toàn bao bọc nó.

'Cái...'

Một giây sau đó, người lính gác hờ hững đẩy cả hai từ sau lưng, khiến Sunny và Cassie lăn xuống dốc mái nhà và ngã vào cửa cái lồng, rồi hắn nhanh chóng đóng nó lại.

Nó khóa với một âm thanh to lớn, cắt đứt đường đến tự do của họ.

'Không đời nào...'

Sunny đứng dậy, quay người, và nhìn tên Lạc kia rời khỏi căn phòng và đóng lại cánh cửa đằng sau hắn.

Trong vài giây, họ ở trong im lặng hoàn toàn. Căn phòng tăm tối, với một ngọn đèn dầu duy nhất ở trên tường gần lối ra. Ngọn lửa cam của nó run rẩy và nhảy máu, chỉ vừa đủ sức giữ những cái bóng không thể tiến lại quá gần.

Sunny nghiến răng, rồi đá thanh sắt với toàn bộ sức lực và hét lên trong giận dữ và tức tối:

"Chết tiệt! Chết tiệt cả mà!"

Đằng sau cậu, Cassie chậm rãi đứng dậy, hơi lung lay.

"Sunny..."

Cậu quay lại phía cô và nạt nộ:

"Cái gì?!"

Cô gái mù nhăn nhó.

"Có gì đó...có gì đó không ổn. Mình cảm thấy..."

Sunny nhìn cô chăm chú vài giây, rồi chớp mắt và nhìn ra ngoài cái lồng.

...Những kí tự xung quanh nó đang chậm rãi bắt đầu tỏa ra ánh sáng xanh dương nguy hiểm, ghê rợn.