Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 566:



Chương 566: Cầm Tù

Sunny nhìn kí tự. Ánh sáng ghê rợn nhanh chóng trở nên chói lòa hơn, nhấn chìm cả căn phòng trong ánh sáng ma quái đó. Dần dần, lông mày cậu nhíu chặt lại.

Rồi, đột nhiên mắt cậu trợn to.

"Cứt!"

Nhưng mà đã quá trễ. Những kí tự lấp lánh, và trong giây kế tiếp, cậu cảm giác lượng bóng tinh trong người tụt dốc. Như thể có gì đó đang hút cạn tinh túy từ linh hồn cậu với tốc độ khủng khiếp.

Cùng lúc, phạm vi của giác quan bóng bị giảm đi hơn nữa, trở nên giới hạn trong kích thước của cái lồng. Cái bóng ảm đạm giật mình, cố tránh xa những kí tự tỏa sáng.

Sunny vột vàng cố triệu hồi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, nhưng cậu đã chậm một giây. Trước khi ngọn giáo có thể hình thành từ những tia sáng, tinh túy cậu cạn kiệt, và nó tan biến trước khi hiện hữu.

"...Chết tiệt thật!"

Cậu bất lực nhìn những song sắt của cái lồng và nắm chặt tay.

Đây đúng là một nhà tù được xây để chứa người Thức Tỉnh, không có tinh túy bóng tối, cậu không thể dùng Bước Bóng Tối để trốn thoát. Hơn thế nữa, cậu cũng không thể triệu hồi Ký Ức nữa - khiến chúng hiện hữu cũng cần một lượng tinh túy, mặc dù lượng đó rất nhỏ bé.

Tiếng Vang cũng vậy...và ngay cả Bóng cũng vậy.

Cậu cảm thấy yếu ớt, và chỉ sẽ yếu hơn trong vài giờ đến - không có tinh túy tuần hoàn trong cơ thể, sức mạnh của Sunny bị giảm đi thật nhiều.

...Kẻ nào mà đã tạo ra cái lồng chết tiệt này thật sự biết thứ họ đang làm.

Với một tiếng gầm gừ căm hận, Sunny quay lại và cho phép bản thân trượt đến trung tâm mái vòm, nơi mà Cassie đang đứng với biểu hiện lạc lõng trên gương mắt tinh tế, tái nhợt.

Ngượng nghịu giơ lên một tay, cô dè dặt di chuyển nó trong không trung quanh mình và thì thầm:

"...Mình lại bị mù."

Sunny cau mày, nhìn cô chằm chằm một giây, rồi quay đi.

"Cô luôn mù."

Đương nhiên cậu hiểu ý Cassie muốn nói - không có hồn tinh, Kĩ Năng Phân Loại mà cho phép cô nhận thức thế giới vài giây trong tương lai cũng đã biến mất. Nó không hẳn là thị giác, nhưng là một thứ mà có thể thay thế khả năng nhìn thấy cho cô.

Những lời nói của cậu có lẽ là tàn nhẫn, nhưng mà Sunny không có tâm trạng để mà tử tế.

Bị nhốt trong một cái lồng, bất lực trốn thoát...đây là ác mộng tồi tệ nhất của cậu.

Và cậu không có ai khác ngoài bản thân để đổ lỗi cho cảnh này!

Qauy đi khỏi cô gái mù, Sunny ngồi xuống, cúi thấp đầu, và nắm lấy nó bằng cả hai tay.

'Nguyền rủa...'

Đột nhiên, nhà thờ lại rung chuyển.

Cassie im lặng một lúc, rồi khẽ nói:

"Đó chắc là Cổng Dịch Chuyển. Họ...họ thật sự đã phá hủy nó."

Sunny nhắm mắt.

"Chắc cô nói đúng."

Cậu nghe thấy cô ta ngồi đối xuống đói diện mình và tự hỏi về tế đàn đen mà đang nằm đâu đó trong lòng Thành Thị bây giờ đã tan nát. Liệu con dao ngà cũng đã bị hủy diệt?

Mà thậm chí con dao thứ hai kia có tồn tại hay không? Hay chỉ là một lời nói dối mà Mordret đã tạo ra để dẫn dụ cậu đến Đền Thờ Đêm?

Hắn ta còn nói dối về thứ gì khác nữa?

Sunny nghiến răng, đè lại một tiếng rên rỉ. Cậu cảm thấy sợ hãi, phẫn nộ, và hoàn toàn xấu hổ.

Cậu đã vô cùng cẩn thận, không tin tưởng giọng nói bí ẩn khi nghe thấy nó lần đầu tiên. Nhưng mà Mordret đã quá hữu dụng, và đã cho cậu quá nhiều thông tin quý giá mà hóa ra đều đúng. Sunny khả năng cao là chỉ còn sống nhờ vào sự giúp đỡ của hoàng tử lạc kia.

Kể cả vậy, cậu chưa từng hạ cảnh giác. Nếu như có một vết nhỏ nhoi nhất là Mordret muốn gì đó từ cậu, thì cậu đã nghi ngờ trường hợp tệ nhất. Nhưng mà thằng khốn kia quá khôn ngoan và xảo quyệt...đến mức đáng sợ.

Mordret đã dắt mũi cậu ngay từ đầu...

Hắn ta hiểu hoàn toàn sự bất tin của Sunny, và lựa chọn dùng cách tiếp cận nhẹ nhàng nhất. Biết rằng bất cứ áp lực nào đều sẽ dọa con mồi đa nghi này, Mordret chỉ đơn giản nhắc đến con dao ngà kia một lần và không bao giờ nói về nó nữa...thật ra thì, sau khi lưỡi câu đã được thả, hắn ta chưa bao giờ nói chuyện với Sunny nữa.

Lặng lẽ quan sát và chờ đợi con mồi tự mình đến với hắn...

Sunny rùng mình.

'Ôi, thần thánh...hắn ta đã thấy được bao nhiêu?'

Cậu dám cá là thậm chí còn chưa từng có vụ Mordret phải chờ đợi vài ngày giữa những cuộc đối thoại của họ. Mọi thứ đều là cái mạng nhện tinh xảo mà hắn đã dệt ra.

'Ngu! Mình đúng là ngu như chó mà!'

Làm sao cậu lại để bản thân bị lừa gạt hoàn toàn như này?

Một nụ cười điên dại đột nhiên hiện lên mặt Sunny, và cậu phát ra một tiếng cười đè nén.

Chẳng phải câu trả lời vô cùng rõ ràng? Sự thật...thứ mà đã khiến cậu rơi vào cảnh này là sự thật! Như một kẻ nói dối điêu luyện, Mordret thêm vào vừa đủ sự thật dể những lời nói nói của hắn trở nên đáng tin tưởng.

"Ôi, trớ trêu..."

Cassie khẽ cựa quậy, và hỏi, giọng nói mềm mại và dè chừng:

"Sunny? Chuyện gì vừa xả ra ở đó?"

Cậu bật cười chua chát và trả lời với giọng tăm tối:

"Sao? Chẳng phải cái gì cô cũng biết?"

Cô gái mù không trả lời, và sau một lúc, cậu thở dài.

"...Xin lỗi. Là tôi. Tôi khiến chúng ta rơi vào cảnh lộn xộn này."

Sunny ngồi thẳng lên và buộc bản thân bình tĩnh lại.

Tự trách về quá khứ sẽ không giúp được gì cả. Tình huống tệ, nhưng không vô vọng. Tương lai không chắc chắn, và phải có một cơ hội để xoay chuyển tình huống...cậu chỉ cần kiểm soát bản thân và sẵn sàng hành động khi cơ hội hiện ra.

Ai nói Mordret sẽ có tiếng cười cuối cùng?

"Có nhớ cái tên Lạc bí ẩn tôi nói với cô? Kẻ đã cho tôi biết về Hạt Giống và những con dao?"

Cassie chậm rãi gật đầu.

Sunny chần chừ vài giây, rồi lắc đầu.

"Ừ thì, hóa ra là hắn đã cố ý dụ tôi đến Đền Thờ Đêm. Hắn cần mảnh gương mà tôi đã tìm thấy lúc trước, vì lý do gì đó. Khi Bậc Thầy Pierce nhìn thấy nó, địa ngục nổ ra."

Cô im lặng một lúc, rồi hỏi:

"Cậu nghĩ Lạc đó ở đây, trong Đền Thờ Đêm?"

Sunny nhìn đi. Khi cậu lên tiếng, giọng nói đầy nghiệt ngã:

"Có. Thật ra thì... tôi cho rằng cả Thành Thị này là một nhà tù. Một nhà tù để chứa một sinh vật duy nhất. Hắn."

Cassie rùng mình và ôm vai. Sự yên lặng nặng nề đè xuống họ.

Sau một lúc, cô nói:

"Có lẽ cậu đoán đúng. Nhưng mà Sunny..."

Giọng nói cô run rẩy:

"...Loại vật gì mà cần cả trăm chiến binh Thức Tỉnh, hai hiệp sĩ Vượt Bậc và một vị Thánh để canh giữ?"

Sunny nhìn cô chăm chú, không biết phải nói gì.

Cậu không biết.