Chương 576: Nội Điện
Những người Lạc tiến đến nội điện của Đền Thờ Đên - trung tâm của nó - và khóa chốt cánh cửa nặng nề sau lưng họ. Ngay khi họ làm vậy, những kí tự thoáng thắp sáng trên mặt gỗ hắc ám, rồi biến mất không để lại dấu vết.
Sunny cau mày liếc nhìn cái cửa, nhưng không nói gì.
Cassie chưa từng đến phần này của Thành Thị, nên cả hai người họ đều không có thông tin nào về thứ bên trong. Khu vực không quá lớn, nhưng mà ngay dưới họ là tháp chuông chính của nhà thờ, cao và rộng hơn sáu tháp còn lại.
Hai Bậc Thầy dẫn những người của họ thông qua những hành lang tăm tối đến một sảnh rộng rãi mà có vẻ như được dùng làm cứ điểm hiện tại của họ. Có những người lính đứng canh gác trước lối vào, những thùng thức ăn và nước uống, và một lò lửa để đuổi cái lạnh, và những thứ nệm tạm bợ để người ta ngủ.
Chỉ từ số lượng giường, Sunny hiểu được không phải toàn bộ đều trở về từ chuyến đi gần nhất của họ...hay là bất cứ thứ gì mà những người lính gác này đã cố thực hiện.
Tổng cộng, có hai mươi ba người Lạc còn lại, vài người bị thương nặng nề. Cùng với Pierce, Welthe, và hai người họ, có ít hơn ba mươi người còn lại để chống lại hoàng tử điên cuồng kia. Có nghĩa là trong vài tuần, Mordret đã tàn sát hơn hai phần ba những người canh gác đền thờ.
Nhớ lại Bậc Thầy Welthe đã tự tin đến mấy về khả năng bắt giữ tên tù nhân vào lúc ban đầu, Sunny không nhịn được mà lắc đầu.
...Mordret hóa ra còn chết chóc và khủng khiếp hơn cả trông đợi của những kẻ cầm tù hắn.
Những người bị thương nhanh chóng được chăm sóc, và những người Lạc ngã ra giường của họ, mệt như chết.
Vài người làm những việc quen thuộc để duy trì trại - nấu nướng, phân phát nước, và làm những việc linh tinh khác. Mọi thứ được thực hiện sự nhanh gọn và chuẩn xác của những người lính được huấn luyện, một lần nữa chứng minh những người này chuyên nghiệp và kinh nghiệm đến mấy.
Họ rõ ràng là kiệt sức, cả tâm lý lẫn thể chất, nhưng đã không tan nát và bất ổn như là Sunny đã tưởng. Tinh thần của họ không bị bẻ gãy...có lẽ là vì chỉ những người với ý chí mạnh mẽ đã sống sót.
Cậu cũng không thể không phát hiện rằng ở đây không có một bề mặt phản chiếu nào trong cả nội điện. Những người Lạc hoặc là mặc giáp làm từ da hay thép ảm đạm mà không phản chiếu, và thậm chí còn đảm bảo chứa và uống nước bằng những đồ đựng đục, không để một giọt nào rơi xuống sàn.
Sau một lúc, nữ lính gác quen thuộc kia đến gần họ và nói:
"Ngài và Phu Nhân muốn gặp hai người."
Sunny và Cassie bị dẫn đến phòng tách biệt, nơi mà Pierce và Welthe đang đợi họ đằng sau một cái bàn tròn rộng. Cả hai đều mang những biểu hiện nghiệt ngã.
Welthe ra hiệu về phía vài cái ghế, và sau vài giây, nói:
"Hai người sẽ tuân theo những luật đơn giản. Từ bây giờ, hai người sẽ dưới chỉ huy của chúng ta. Hai người sẽ làm theo mọi mệnh lệnh mà ta hay Ngài Pierce đưa ra. Sẽ không dùng bất cứu Ký Ức hay vật phẩm gì mà có thể dùng làm gương bên trong nội điện...hay là bên ngoài nó, nếu muốn sống. Không được chống lại những chiến binh khác hay nói với một linh hồn nào khác về những thứ đã thấy ở Đền Thờ Đêm. Nếu không đồng ý, rời khỏi ngay bây giờ."
Sunny và Cassie liếc nhìn nhau, nhưng vẫn ngồi yên.
Welthe gật đầu rồi nhìn Sunny.
"Thức Tỉnh Giả Sunless...làm ơn, miêu tả cách cậu có được mảnh gương vỡ đó. Lần này, kể chi tiết."
Pierce đột nhiên nghiêng về phía trước và gầm gừ:
"Và đừng có hòng nghĩ đến nói dối, thằng nhóc! Ngươi sẽ không thích hậu quả đâu!"
Sunny giả vờ nhìn ông ta với chút sợ hãi.
'Có muốn cũng không nói dối được, đồ ngu...'
Cậu kể lại chuyện về cách mà đã gặp phải Quái Thú Gương trên Đảo Đền Tội và suýt mất mạng cho sinh vật kì lạ kia.
Biết rẳng phải bỏ ra ít nhất vài thông tin đáng giá, cũng như giải thích làm sao cậu có thể đánh bại một thứ nguy hiểm đến vậy, cậu chia sẻ chi tiết về việc dùng khiếm khuyết của Phân Loại bản thân để chống lại Phản Chiếu - đương nhiên là không nhắc đến Khiếm Khuyết kia chính xác là gì.
Sau đó, cả hai Bậc Thầy im lặng một lúc. Cuối cùng, Welthe lên tiếng, giọng nói nghiêm trang:
"Vậy là một trong những Phản Chiếu của hắn đã có thể trốn thoát. Cứ nghĩ đến việc nó ở gần đến vậy từ đó đến giờ..."
Sunny chần chừ, rồi cẩn thận hỏi:
"Tôi xin lỗi...nhưng chính xác thì mảnh gương đó là gì? Nếu nó nguy hiểm đến vậy, tại sao...tại sao tôi thậm chí được phép mang nó vào trong?"
Pierce nắm chặt tay và lườm cậu với sự tức tối. Rồi, ông ta nghiến ra và rít lên:
"...Sự kiểm tra là để ngăn những thứ gương tầm thường không được mang vào Thành Thị. Không ai đoán được vẫn còn một mảnh đâu đó ngoài kia. Nếu chúng ta biết...thì ngươi đã bị giết ngay khi đặt chân vào Đảo Xiềng Xích. Còn về việc mảnh đó là gì, thứ như ngươi không cần biết."
Sunny khẽ rùng mình, nhận ra cái mục tiêu mà cậu đã vẽ lên bản thân bằng cách nhặt một mảnh gương không gì đáng ngờ kia là to đến mấy. Thảo nào Thánh Tyris đã cảnh cáo cậu đừng nhắc đến việc đã đến Đảo Đền Tội với ai khác...
Trong lúc cậu suy nghĩ, Cassie cuối cùng lên tiếng.
"Với mọi sự tôn trọng, Ngài Pierce...chúng tôi có quyền được biết. Hay nên nói là cần phải biết. Làm sao có thể chống lại mối đe dọa kia nếu chúng tôi còn không biết nó là gì? Chính xác thì chúng tôi đã giải phóng cho thứ gì? Loại sinh vật gì mà có thể gây ra nhiều chết chóc và phá hoại đến vậy?"
Bậc Thẩy mở miệng định phun ra một lời đáp trả lạnh lùng, nhưng Welthe nói trước, giọng nói cô ta bình tĩnh:
"...Cô ta nói đúng, Pierce. Họ cần biết, nếu chúng ta muốn họ hữu dụng."
Cô ta thở dài, rồi nhìn đi hướng khác và im lặng một lúc. Rồi, Welthe nhăn nhó, xoa mặt, và nói, giọng nói nghiêm trang và trầm trọng:
"Sinh vật mà hai người đã giúp trốn thoát...con quái vật đó...là Mordret của Valor. Hoàng Tử Chiến Tranh..."