Chương 575: Chạm Trán
Sunny đã mệt mỏi với sự yên lặng, sự trống rỗng và nỗi sợ hãi yên ắng. Nỗi sợ hãi về thứ không rõ đã đè nặng nề lên tim cậu, và trong một lúc ngắn ngủi, cậu muốn sự không rõ nặng nề kia kết thúc, cho dù cái kết đó bạo lực và nguy hiểm đến mấy.
Nhưng rồi, cậu phải nghiến răng và tự nhắc bản thân rằng chịu thua sự giận dữ và bực tức là một cách đảm bảo dẫn đến cái chết. Không biết quy mô của mối đe dọa, cậu phải bình tĩnh và giữ cái đầu lạnh.
Tay cậu, đã vươn ra để triệu hồi vũ khí, lơ lửng trên không vài giây, rồi buông lỏng.
Sunny cử một cái bóng ra trước, và nhanh chóng thấy những dáng người xuất hiện từ một trong những lối đi, vài người đi cà nhắc, vài người khác mang theo những cán, trên đó là những người đồng đội mà đã bị thương quá nặng để có thể tự mình bước đi.
Những người Lạc...họ là những binh lính còn sót lại của Đền Thờ Đêm. Trước mặt họ, một người phụ nữ trong một bộ tunic đen, mái tóc đỏ dơ và ẩm ướt vì mồ hồi. Có một biểu hiện hắc ám, nghiệt ngã trên mặt cô ta.
'Vậy ra có người sống sót...'
Có khoảng một tá chiến binh vẫn còn khả năng chiến đấu, mặc dù họ có vẻ không ở trạng thái tốt nhất. Vài người mang lồng đèn và đuốc, những ngọn lửa cam đẩy lùi bóng tối ngự trì trong đại sảnh. Họ vẫn còn quá xa để phát hiện Sunny và Cassie, nhưng cậu không nghi ngờ rằng họ sẽ sớm bị phát hiện.
'Làm gì đây, làm gì đây...chờ đợi, hay là núp đi?'
Một giây sau đó, quyết định đã được làm ra cho cậu.
Trong lúc Sunny nhìn theo, một người Lạc đột nhiên đến gần Bậc Thầy Welthe và thì thầm gì đó với cô ta, rồi chỉ thẳng về phía cái bóng mà đang quan sát họ từ bóng tối.
'Cứt...'
Sunny có thể xem là tự tin về khả năng cầm cự với một hiệp sĩ Vượt Bậc, đương nhiên là với điều kiện có Thánh và Rắn bên cạnh. Nhưng mà với cả chục Lạc hỗ trợ đối thủ...thì đây là một trận chiến cậu thà tránh né.
Đặc biệt là vì ngay lúc này thứ cậu cần nhất là thông tin, thứ mà những người sống sót này sở hữu.
Nhanh chóng, một dáng người duy nhất tách ra khỏi nhóm những lính gác tàn tạ và đi về phía họ với những bước đi đều đặn. Ngay khi Sunny thấy đó là ai, mặt cậu tối sầm lại.
Bậc Thầy Pierce...ông ta vẫn nghiêm nghị và đanh thép như lúc họ mới gắp, đôi mắt lạnh lẽo và cứng cáp. Những thứ râu ngắn trên mặt đã trở thành một bộ râu lởm chởm và bộ giáp vảy không bóng lưỡng đã bị tổn thương ở nhiều nơi, nhưng ngoài nhiêu đó thì ông ta trông vẫn y hệt. Như thể những tuần kinh dị đẫm máu này không hề ảnh hưởng đến ông ta.
Bây giờ thì tỉ lệ lại càng không nghiêng về phía Sunny.
Nhưng mà cậu vẫn khá chắc về khả năng bỏ trốn. Nếu cần...
Bậc Thầy Pierce lại gần thềm trung tâm và dừng lại, quan sát Sunny và Cassie với ánh mắt nặng nề. Sunny hắng giọng và giả ra một nụ cười run rẩy.
"N-ngài Pierce! Cảm ơn thần thánh...chúng tôi đã không chắc là có ai khác còn sống!"
Bên trái cậu, Cassie đột nhiên căng thẳng. Biết rằng cô ta chắc chắn là đã cảm nhận được thứ gì đó xảy ra trong vài giây tới, Sunny chuẩn bị cho tình huống tệ nhất. Nhưng mà, phát hiện cô gái mù vẫn bất động, cậu cũng không làm gì táo bạo.
Bậc Thầy Pierce nói, giọng nói u ám và nặng nề:
"Ừ thì. Chúng ta có gì đây..."
Trong giây kế tiếp, một cơn gió lốc những tia sáng bao vây lấy thềm đá. Sunny thầm chửi thề, và nhìn mười bóng người xuất hiện từ tia sáng, bao vây lấy họ. Ngay tức thì, số lượng kẻ địch tăng gần gấp đôi.
Nhưng mà những người này...cậu phải đè nén một cơn rùng mình. Đôi mắt trống rỗng, những cái bóng trống rỗng...không, họ không phải là người. Thay vì đó, mười Tiếng Vang đang nhìn cậu chăm chú với biểu hiện vô hồn, mỗi cái đều tỏa ra khí thế đe dọa ghê rợn, tràn ngập bất an.
Pierce lạnh lẽo lườm họ.
"Ta thấy hai kẻ các ngươi vẫn còn sống."
Sunny nhìn quanh, cố gắng suy nghĩ cách xoay chuyển tình huống.
"Ồ...về việc đó..."
Trước khi cậu có thể nói gì, Sunny phát hiện Cassie khẽ quay đầu và nhìn đâu đó đằng sau cậu, lông mày hơi nhíu lại. Cứ như vậy, cậu biết là có người ở đó.
...Rất kì lạ, vì Sunny luôn biết có gì sau lưng nhờ vào những cái bóng, và cậu lại không thể nhìn thấy hay nhận thấy thứ gì cả.
Nhưng mà cô gái mù đã đúng, ngay kế đó, có gì đó lạnh lẽo chạm vào cổ cậu và một giọng nói khàn khàn hơi quen thuộc vang lên vào tai cậu:
"Đừng di chuyển."
Sunny đứng im.
'Giọng nói đó...nữ lính gác mà đứng trước của ngày chúng ta đến? Tại sao mình không thể nhìn thấy cô ta, hay là cảm giác được bóng cô ta?'
Câu trả lời khá dễ đoán...cô ta chắc chắn phải có một dạng tàng hình nào đó nhờ vào Phân Loại.
Một Kĩ Năng ghê gớm...
Cậu giả vờ run rẩy.
"Đúng, đúng! Không di chuyển!"
Trong vài giây, không ai lên tiếng. Rồi, Cassie quay về phía Bậc Thầy đáng sợ kia và nói:
"Ngài Pierce...tôi sẽ biết ơn nếu ngài có thể cho chúng tôi nơi trú ẩn và giải thích chuyện gì đang xảy ra. Chúng tôi chỉ vừa suýt soát sống sót để thoát khỏi cái lồng mà ngài nhét chúng tôi vào, và bị đón gặp với sự thù hằn như này không phải cách chúng tôi tưởng tượng về cảnh tìm đến những con người khác."
Ông ta lườm cô một lúc, rồi nhếch mép cười.
"Trú ẩn? Đùa hay đó. Cho ta một lý do không giết cả hai đứa tụi bây ngay bây giờ."
Cassie cau mày, nhưng không thể hiện chút sợ hãi nào cả. Thay vì đó, cô im lặng vài giây, rồi nói bằng giọng bình tĩnh và bằng phẳng:
"...Ngài có thể thử. Ngài chắc chắn sẽ thành công. Nhưng cũng sẽ phải trả giá. Thức Tỉnh Giả Sunless và tôi có lẽ không phải Vượt Bậc Giả, nhưng chúng tôi không phải tự dưng nhận được đánh giá của mình. Bao nhiêu người và bao nhiêu Tiếng Vang của ngài sẽ cùng bọn tôi xuống địa ngục?"
Cô ngưng một giây, rồi nói thêm:
"...Ngài có bao nhiêu để lãng phí?"
Bậc Thầy Pierce mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng bị ngắt lời bởi Welthe, người mà đã đến gần từ phía sau. Vượt Bậc Giả thứ hai nói với giọng mệt mỏi:
"Đủ rồi. Chúng ta không thể lãng phí bất cứ ai, hay thứ gì. Tôi biết và anh cũng biết, Pierce. Hai người họ mạnh mẽ...họ sẽ hữu dụng. Chúng ta sẽ giữ lấy họ."
Ông ta nhăn nhó, rồi phun ra:
"Vậy lỡ cái thứ kia núp trong một người họ?"
Phu Nhân Welthe liếc sang Sunny và Cassie và lắc đầu:
"Họ đã bị nhốt ở phòng giam dưới tầng nhiều tuần...trong số chúng ta, hai người họ là ít có khả năng bị chiếm lấy nhất. Ngoài ra, chúng ta vừa phá hủy vật chứa trước đó của hắn. Không có gương trong đại sảnh, nên..."
Cô thở dài nặng nề, và nói với Cassie:
"Đến đậy. Ở đây...không an toàn. Chúng ta phải quay trở lại nội điện nhanh nhất có thể."
Pierce nghiến răng, rồi gầm gừ và hủy đi những Tiếng Vang.
Cùng lúc, Sunny cảm thấy lưỡi dao lạnh ngắt rời khỏi cổ. Kế tiếp, người lính gác quen thuộc kia xuất hiện ngay bên cạnh cậu, trong tay cầm một con dao găm sắc bén.
Cô mỉm cười và nháy mắt với cậu.
"...May mắn chưa. Ừ thì, có lẽ lần sau."
Dứt lời, cô ta đi về phía nhóm Lạc và ra hiệu cho họ theo sau.
Sunny thoáng liếc qua Cassie, thở dài và bắt đầu bước đi.
Cậu không quá vui với diễn biến này, và biết rằng mâu thuẫn với thế lực của Valor vẫn chưa xong. Nhưng mà ít nhất vào hiện tại thì có vẻ như có một sự đình chiến mỏng manh giữa họ.
Cho cậu cơ hội để có vài câu trả lời...