Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 581: Tháp Chuông



Chương 581: Tháp Chuông

Vài ngày trôi qua mà không có gì thảm họa xảy ra. Sunny và Cassie ở trong căn phòng nhỏ, ăn thức ăn do Welthe và một trong những Tiếng Vang mang đến và khôi phục sức mạnh. Mặc dù họ liên tục bị giám sát, cả hai vẫn bình tĩnh và hởi thả lõng.

Bên ngoài thì mọi thứ không yên bình như vậy.

Đương nhiên là Mordret không tiếp tục giết người...làm vậy chỉ khiến nỗ lực giá họa cho Sunny thành công cốc. Nhưng mà, không khí vẫn đầy căng thẳng mà người ta có thể dùng dao cắt lấy. Mỗi ngày không có gì xảy ra, thì thần kinh vốn đã lung lay của những người Lạc lại càng căng thẳng hơn.

Sợ hãi, bất an, và lo lắng cứ tiếp tục gom góp, pha trộn dưới áp lực của sự không rõ biến thành một nỗi sợ hãi dày đặc, hắc ám, và có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Đôi khi, không làm gì cả sẽ mang lại kết quả tốt nhất.

...Mordret biết quá rõ lúc nào nên đẩy lúc nào nên kéo.

Không có gì để làm ngoài chờ đợi đợt tấn công không thể tránh khỏi và không có nơi để giải tỏa áp lực, những người Lạc dùng nhiều thời gian nhìn chăm chú cánh cửa dẫn đến nơi Sunny và Cassie được giữ, gương mặt họ mỗi ngày mỗi tối hơn.

Có gì đó phải xảy ra...vào lúc này, ngay cả Pierce và Welthe cũng không có vẻ tự tin giữ những người lính này dưới kiểm soát và sẵn sàng chiến đấu. Hai bậc thầy dùng thời gian lên kế hoạch của họ. Sunny không biết những kế hoạch đó là gì, vì cậu không dám cử bóng đến theo dõi những hiệp sĩ đáng gờm của Valor.

...Nhưng mà cậu chắc đoán không sai lắm.

Vào một trong những ngày gần đây, cậu phát hiện đám Lạc có vẻ đặc biệt thiếu kiên nhẫn, Pierce và Welthe cũng cư xử kì lạ.

Sunny cau mày, đi về phía cửa, nhặt lấy thức ăn mà đã được một Tiếng Vang mang đến vài giờ trước, rồi mang nó đến và đưa một tô cho Cassie.

"Hôm nay ăn cho no."

Cô gái mù gật đầu ngắn ngủi. Với người ngoài, thì sự trao đổi này sẽ không trông như gì cả, nhưng hai người họ hiểu rất rõ nhau...cho dù mối quan hệ này có phức tạp đến mấy.

Sunny đã để Cassie biết mọi thứ cậu cần nói, và cô đã ra hiệu là đã hiểu.

Không nói gì khác, họ tập trung vào thức ăn.

Mặc dù Đền Thờ Đêm đã bị phong ấn và cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài, có vẻ như nhiệt độ bên trong đã giảm đi rất nhiều trong những ngày qua. Nhà thờ trước kia cũng mát lạnh, nhưng bây giờ, cơn lạnh có vẻ xâm lấn và luôn tồn tại.

Bên ngoài những bức tường đen của Thành Thị, tháng mười một đã đến. Đã ít nhất vượt qua một tuần kể từ ngày mà Sunny và Cassie đáng lẽ phải gặp mặt những người còn lại của tổ đội ở Đảo Thuyền Đắm, trong trường hợp Valor từ chối không cho họ dùng Cổng Dịch Chuyển.

Sunny tự hỏi về Effie và Kai, không biết họ đang làm gì ngay lúc này. Liệu họ có lo lắng, hay là đang kiên nhẫn chờ đợi, không biết rằng mọi thứ đã đi sai rất nhiều?

Không có cách nào để biết cả.

Cậu thở dài và nhìn Cassie. Cô gái mù ngồi yên lặng, nhìn chăm chú không gì cả. Họ đủ gần để nhìn thấy sự phản chiếu của gương mặt tái nhợt của mình trong đôi mắt xanh xinh đẹp của cô.

Sunny nhếch mép cười.

'Hở...không tồi.'

Cậu đã trông rất tồi tệ sau khi bò ra khỏi cái lồng kia, nhưng hiện tại thì vẻ ngoài của cậu đã gần như quay lại bình thường. Cậu cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.

Bất cứ thứ gì mà định mệnh có kế hoạch cho cậu, cậu đều sẵn sàng.

...Vài giờ sau đó, cánh cửa căn phòng nhỏ mở ra, và Welthe xuất hiện ở bên ngoài. Bậc Thầy ảm đạm nhìn họ và nói bằng giọng bằng phẳng:

"Tiểu Thư Cassia, Thức Tỉnh Giả Sunless. Tình huống có chút thay đổi. Nó...không an toàn để hai người ở đây nữa. Đến đây. Chúng ta sẽ phải di chuyển hai người đến vị trí khác."

Sunny nhìn cô ta chăm chú vài giây, rồi cẩn thận hỏi:

"Mọi, ờ...mọi thứ ổn chứ?"

Cô ta ngập ngừng, rồi trả lời ngắn gọn."

"...Sẽ ổn."

'Wow. Không ghê chút nào ha.'

Không có nhiều lựa chọn, Sunny và Cassie đứng dậy và đi theo Bậc Thầy tóc đỏ. Họ bị dẫn đến đại sảnh, đi ngang qua trại binh, cảm giác những ánh mắt hắc ám của những Lạc dõi theo mình.

Đến một lúc nào đó, vài Tiếng Vang xuất hiện bên trái phải họ, như thể để bảo vệ họ nếu có chuyện gì xảy ra.

...Hoặc là để ngăn họ trốn thoát, tùy thuộc vào cách nhìn.

Đoàn hộ tống nho nhỏ rời khỏi cứ điểm của thế lực Valor và tiến vào những hành lang của nội điện. Họ đi xuyên qua mê cung đó và tiến vào một cầu thang xoắn ốc.

Sunny dè dặt nhìn quanh, rồi hỏi:

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Welthe chỉ xuống dưới.

"Tháp chuông."

Cô không nói gì thêm, như thể câu trả lời đó đã giải thích mọi thứ. Sunny cau mày, nhưng không hỏi thêm nữa.

Hỏi làm gì?

Cầu thang dài và uốn lượn vòng quanh tòa tháp nhiều lần. Trải qua mỗi vòng thì lại trở nên mẹp hơn. Đôi lúc, họ nhìn thấy những cánh cửa bên trái, nhưng không thấy ở bên phải.

Cuối cùng, sau một lúc, họ đến cuối cầu thang và chờ đợi trong lúc Welthe mở ra cánh cửa nặng nề chặn lại con đường phía trước.

Sunny và Cassie thấy bản thân ở dưới cùng của tháp chuông chính của Đền Thờ Đêm. Đâu đó bên dưới, một cái chuông to đùng nhẹ nhàng đung đưa trên một sợi xích sắt cổ đại. Đỉnh của tháp chuông thứ bảy hẹp, chỉ có một cái hành lang tròn và một căn phòng ở trung tâm. Hiện tại, họ đang nhìn cửa của căn phòng đó.

Cánh cửa hơi mở ra.

Welthe ngừng lại, rồi nhìn Sunny và ra hiệu về phía trước.

"Vào trong đi."

Sunny liếc nhìn cô ta, rồi nhìn Tiếng Vang bao vây mình. Cậu chần chừ vài giây, rồi thở dài, mở cửa ra, và bước vào trong phòng.

Cậu thấy mình trong một căn phòng làm từ đá lạnh lẽo. Nó tăm tối và đầy sự im lặng điếc tai, có hình thất giác. Bảy góc của nó chìm trong bóng tối, và ở trên mỗi bức tường là bảy cái khung gương.

Nhưng mà, những khung đó bây giờ trống rỗng. Gương mà chúng từng chứa đã tan vỡ và biến mất từ lâu.

Sunny nhìn chúng chăm chú vài giây.

'Ừ thì...ít nhất bây giờ biết được cả ngàn mảnh gương kia đến từ đâu.'

Sự kì lạ đó đã tra tấn cậu một lúc rồi. Trong một nhà tù không có gương được phép tiến vào, Mordret tìm đâu ra đống mảnh đó? Cái đống gương vỡ và Cassie thấy trong tiên tri của cô đến từ đâu? Giờ thì cậu đã có câu trả lời.

Thỏa mãn, Sunny hạ ánh mắt và nhìn những dáng người mà đang chờ đợi cậu trong căn phòng tăm tối.

Pierce đang đứng ngay trung tâm, xung quanh là những Tiếng Vang còn lại. Mắt hắn lạnh và nặng.

Bậc Thầy đáng sợ nhăn mặt, rồi nói, giọng nói trầm thấp và đe dọa:

"Cho dù ngươi định làm gì...thì ta khuyên là đừng có làm vậy."

Cùng lúc, cánh cửa phòng đóng lại một cái rầm điếc tai. Những Tiếng Vang mà đã hộ tống họ đến đây cũng đã vào trong, đằng sau Sunny. Welthe cũng ở đó.

Cô ta đang cầm một con dao dí vào cổ họng Cassie.

Biểu hiện hắc ám và bình tĩnh.

Sunny lưỡng lự vài giây, rồi chậm rãi giơ hai tay lên, lòng bàn tay mở ra.

'Chết tiệt ha. Thật là khó đoán...thật là bất ngờ...'