Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 582: Vì Cái Lợi Vĩ Đại Hơn



Chương 582: Vì Cái Lợi Vĩ Đại Hơn

Sunny đứng yên, cố không di chuyển dù chỉ một cơ bắp. Gương mặt cậu tái nhợt và nghiêm nghị.

"C-chuyện gì xảy ra? Bậc Thầy Welthe?"

Người phụ nữ nhìn ngược lại cậu, lưỡi kiếm của thanh saber mảnh khảnh vẫn đè lên cổ Cassie. Cô ta giữ im lặng, như thể không muốn trả lời. Nhưng mà, Pierce lên tiếng thay cô ta, một nụ cười hắc ám hiện lên môi hắn:

"Đừng lo lắng...chúng ta sẽ nói cho mấy người ngay thôi."

Dứt lời, hắn ra lệnh cho hai Tiếng Vang bước về phía trước. Một kẻ cầm một cái hộp gỗ to, bề mặt được khắc những hình ảnh dệt thành thứ xinh đẹp, rối rắm. Kẻ còn lại thì cầm một miếng vải đẹp được gấp lại.

Cẩn thận nhận lấy cái hộp, rồi đặt nó lên sàn nhà trước mặt, và nhắm mắt lại vài giây. Một tiếng khóa mở vang lên từ bên trong, và cái nắp hộp vươn lên vài milimet. Nhưng mà hắn đó không chạm vào nó.

Thay vì đó Bậc Thầy đáng sợ kia thở dài và nhận lấy tấm vải.

Sunny nhìn chăm chú cái hộp gỗ với vẻ dè chừng.

"Thứ đó là gì?"

Welth cuối cùng lên tiếng, giọng nói cô ta lạnh lùng và bằng phẳng

"Đó là một cái bẫy gương. Một vật phẩm rất đặc biệt được những trưởng lão trong tộc của đại gia tộc chúng ta làm ra. Với sự giúp đỡ của nó, chúng ta có thể bắt và giam cầm hoàng tử."

Cậu chớp mắt vài lần, rồi nặn ra một nụ cười yếu ớt.

"Ừ thì, vậy là...tốt? Đúng không?"

Pierce khinh thường.

"Quả thật...vấn đề là, nghi thức cần chút thời gian để thực hiện. Và con quái vật kia đã chứng tỏ nó quá xảo quyệt để có thể giữ lại đủ lâu để nó có thể hiệu quả. Mỗi lần chúng ta dồn hắn vào góc, hắn đơn giản chỉ tự tiêu diệt vật chứa và trượt đi. Vì chúng ta đã luôn sau hắn một bước, và hắn là kẻ đã điều khiển chiến trường."

Bậc Thầy mỉm cười.

"Ừ thì...điểm đó chuẩn bị thay đổi."

Sunny cau mày.

Đằng sau cậu, Cassie đột nhiên lên tiếng:

"Mấy người...mấy người muốn nhử hắn vào bẫy? Dùng chúng tôi làm mồi?"

Welthe lắc đầu.

"Không phải cô, Bài Ca của Kẻ Ngã. Chỉ là người đồng đội này của cô. Dù sao thì hắn ta mới là người Hoàng Tử Mordret muốn."

Hiệp sĩ còn lại bật cười.

"Hắn ta là nguyên nhân của toàn bộ sự việc này...chẳng phải rất công bằng khi hắn là người nên kết thúc nó?"

Pierce bước một bước về phía trước và cúi xuống nhìn Sunny.

"Ta không biết tại sao thằng khốn kia chọn ngươi làm vật chứa cuối cùng, nhưng từ hành động của hắn, rõ ràng là hắn chú trọng vào cơ thể của ngươi trên tất cả những kẻ khác. Nếu không thì tại sao lại phải cố gắng đến vậy để đổ tội và khiến ngươi bị đuổi khỏi? Đi xa đến mức lẻn vào trại...hoàng tử điên cuồng kia bệnh hoạn và biến thái. Nếu chúng ta cho hắn cơ hội chiếm lấy ngươi, hắn ta sẽ không thể kháng cự."

Bậc Thầy giận dữ nhăn nhó.

"...Và lần này, chúng ta sẽ là người kiểm soát. Hắn sẽ không thể trốn lần nữa. Nên...cậu sẽ không ngại làm ra hi sinh vì cái lợi vĩ đại hơn chứ, Thức Tỉnh Giả Sunless?"

Sunny rùng mình và không tự chủ lùi lại một bước. Nhưng mà, không có nơi nào để đi cả - Welthe và năm Tiếng Vang đang ở ngay đằng sau, chặn đường bỏ trốn.

"N-nếu tôi ngại?"

Pierce mỉm cười.

"Thì Tiểu Thư Cassie sẽ bi kịch mất mạng bởi bàn tay của tên tù nhân trốn thoát...trong lúc anh dũng hỗ trợ đại gia tộc Valor và cứu nhiều mạng người, đương nhiên rồi. Còn ngươi thì sẽ làm như ta muốn mà thôi, chỉ là sau vài bước ở giữa...vài bước vô cùng không dễ chịu."

Cassie nghiến răng, rồi hét lên:

"Sunny! Đừng có làm vậy!"

Trong giây kế tiếp, Welthe di chuyển thanh saber, khiến cô gái mù im lặng. Một giọt máu lăn xuống cổ cô.

"Im lặng..."

Sunny đứng yên, như thể không biết phải làm gì. Mắt cậu đảo quanh căn phòng, như thể tìm kiếm thứ gì đó mà có thể cứu mạng mình. Nhưng mà không có gì để cậu có thể dùng - chỉ có hai Bậc Thầy và mười Tiếng Vang, tất cả đều sẵn sàng vồ lấy cậu nếu cố thử gì đó.

"Tôi...tôi..."

Cậu run rẩy, chần chừ, rồi đột nhiên cúi đầu, như thể bị đánh bại.

"...Tôi sẽ làm. Chỉ...đừng hại cô ấy. Làm ơn!"

'Đó không thái quá...đúng không?'

Cassie vùng vẫy trong tay Welthe.

"Sunny! Không!"

Cậu nhìn lại phía sau, một biển hiện nghiêm trang trên mặt. Khi cậu lên tiếng, giọng nói nghe đè nén và sợ hãi, nhưng cũng chắc chắn và đầy quyết tâm.

...Gần như anh dũng.

"Không...không sao. Đừng buồn Cassie. Ít nhất thì cách này...cách này, một trong chúng ta sẽ sống."

Dứt lời, Sunny đối mắt Pierce và run rẩy.

"Tôi...tôi cần phải làm gì?"

Bậc Thầy đáng sợ cười nhếch mép, rồi đưa cậu tấm vải gập lại kia.

"Lựa chọn tốt. Trước tiên thì quỳ xuống."

Sunny nhận lấy tấm vải và quỳ trước hộp gỗ. Chậm rãi, Welthe bắt đầu di chuyển đến cạnh Pierce, và những Tiếng Vang tỏa ra, đứng gần những bức tường và bao vây lấy cậu.

Cậu nhắm mắt lại.

"...Giờ thì sao?"

Welthe nói, vẫn nắm chặt Cassie. Pierce thì cúi xuống và đặt một tay lên nắp hộp.

"Mở mắt ra. Tháo vải, và nhìn thứ bên trong. Đừng có nghĩ đến chiêu trò gì hết..."

Cô di chuyển thanh saber, khiến Cassie rên rỉ.

Sunny giật mình, nhưng vẫn quỳ. Nghiến răng, cậu liếc nhìn cô gái mú, rồi cúi đầu và chậm rãi tháo tấm vải ra.

Bên trong, nằm trong vải đen, là một mảnh gương vỡ.

Sunny nhìn chăm chú nó, và thấy phản chiếu tái nhợt của bản thân nhìn ngược lại mình.

Hai Bậc Thầy căng thẳng.

...Và rồi, không có gì xảy ra cả.

Ừ thì, đương nhiên là không rồi.

Nếu Sunny không tin tưởng như vậy, thì cậu đã không bao giờ cho phép bản thân rơi vào hoàn cảnh này.

Thật ra thì cậu khá chắc là bản thân biết được Mordret có kế hoạch gì, và tại sao. Vì lý do đó, cậu tin rằng nhìn vào mảnh gương kia là hoàn toàn an toàn, ít nhất là hiện tại.

Đó là tại sao cậu và Cassie đã diễn vở kịch nho nhỏ này, giả vờ sợ hãi và không biết gì, hoặc ít nhất là nhận mệnh. Sunny thật ra khá tự hào với bản thân. Có vẻ như khả năng đóng kịch của cậu thật sự đã tiến bộ. Câu nói cuối cùng kia, đặc biệt là...đúng là cảm động...

Cassie cũng làm tốt đến bất ngờ.

Pierce và Welthe nhìn cậu chăm chú, chờ đợi dấu hiệu của việc Mordret cắn câu. Nhưng mà, sau vài giây không có gì xảy ra, một vết mơ hồ hiện lên trong mắt họ, và rồi nghi ngờ.

...Và rồi, sợ hãi.

Welthe là người đầu tiên hiểu ra.

Gương mặt cô tái lại, và cô đột nhiên nhìn lên, như thể hi vọng có thể xuyên thủng vô số tầng đá với ánh mắt của mình.

Và nhìn đến trại lính mà họ đã để lại.

Môi cô run rẩy.

"Không..."