Chương 591: Biển Linh Hồn
Sunny thấy mình trong sự hắc ám yên tĩnh của Hồn Hải.
Nó có vẻ trống rỗng và yên lặng như bình thường...ba mặt trời đen cháy những ngọn lửa hắc ám phía trên, tạo thành hình tam giác đều. Những quả cầu ánh sáng nhỏ - những Ký Ức - lơ lửng giữa chúng như những ngôi sao đang chết đi. Mặt nước yên tĩnh bao la và bất động, cách đó một khoảng, chỉ ngoài tầm mắt, những hàng bóng không sức sống đứng, không nhúc nhích.
Nhưng mà, lần này có gì đó khác.
Sunny không nhớ tiến vào Hồn Hải, hay thậm chí là muốn làm vậy. Hơn thế nữa, cậu hoàn toàn không thể cảm nhận đến thế giới bên ngoài. Thường thì, ghé thăm nơi này sẽ khiến tâm trí cậu rơi vào cảnh tách ra kì lạ, một phần thám hiểm phần sâu nhất trong linh hồn bản thân, phàn còn lại thì vẫn nhận thức được môi trường xung quanh bên ngoài. Nó giống như là tưởng tượng đến một phong cảnh...làm vậy sẽ không khiến người ta đuôi mù và điếc tai.
Nhưng bây giờ cậu ở đây, và chỉ ở đây, như thể không có gì tồn tại ngoài biển hắc ám, yên lặng này.
Nghĩ đến thì, nó là một nơi cô độc và đáng sợ. Không bị ràng buộc với thế giới thực và xung quanh không có gì ngoài sự yên lặng chết chóc, Sunny không cảm thấy bình tĩnh và dễ chịu như mọi khi.
...Và cậu không hẳn là cô đơn trong hắc ám này.
"Đúng là linh hồn kì lạ mà..."
Nghe những lời nói đó, Sunny giật mình, rồi quay người lại.
Giọng nói mà vừa vang lên không thuộc về Welthe. Nó quen thuộc và dễ chịu, cũng như lúc ở vực thẳm không ánh sáng của Bầu Trời Bên Dưới...Mordret lại đang nói chuyện bằng giọng nói vốn có của hắn.
Hoàng Tử Không Gì Cả đứng cách đó một đoạn, ngước lên với một nụ cười tò mò. Bây giờ, lần đầu tiên, Sunny nhìn thấy hình dạng thực của hắn trước khi cơ thể hắn bị phá hủy.
Mordret cao và mảnh khảnh, làn da tái nhợt và mái tóc đen như lông quạ. Hắn có vẻ ở tuổi hai mươi mấy, hơn Kai và Effie vài năm. Gương mặt góc cạnh và gầy...không hẳn là đẹp trai, nhưng cùng lúc lại duyên dáng và xinh đẹp kì lạ. Nhưng mà chi tiết ấn tượng nhất của hắn, là đôi mắt, thứ mà có vẻ không sở hữu màu sắc gì cả, thay vì đó, chúng phản chiếu lại thế giới như hai hồ chất lỏng bạc.
Hiện tại, chúng đang hắc ám và không ánh sáng y hệt vực thẳm bất tận của hư vô.
Mordret mặc một bộ tunic đơn giản. Vải dài không màu sắc. Hắn không mặc giáp, và không mang vũ khí gì cả. Nhưng mà, Sunny có thể cảm thấy áp lực phi thường tỏa ra từ dáng người mảnh mai ia, và biết rằng bản thân đang trong nguy hiểm chết người.
Nhưng mà thứ khiến cậu bất ngờ là gương mặt Mordret có vẻ quen mắt. Thật ra thì...hắn ta trông y như một phiên bản nam tính, hơi lớn hơn của Morgan của Valor. Sự tương tự và bắt mắt để có thể là trùng hợp. Sự tương tự mà chỉ anh chị em ruột thịt mới có...
Và có một thứ khác Sunny nhìn thấy mà khiến cậu căng thẳng và dè chừng.
Xung quanh Hoàng Tử Không Gì Cả, cậu có thể thấy một ánh sáng hoàng kim mờ nhạt. Cùng ánh sáng xinh đẹp mà núp trong máu cậu, và vây quanh Nephis...ánh sáng thần thánh.
'Nguyền rủa...'
Mordret tò mò quan sát ba tâm của Sunny, rồi nhìn về phía cậu với nụ cười thân thiện.
"Tôi chưa từng thấy gì như này cả. Cậu thật tốt bụng khi mời tôi vào trong, Sunless! Tôi thật sự thắc mắc không biết cô bạn nhỏ kia của cậu đang nghĩ gì...có lẽ cô ta cho rằng cậu có thể kháng cự tôi?"
Sunny nhìn chăm chú tên xâm lược kia, rồi nhún vai.
"Làm sao tôi biết cô ta nghĩ gì? Cố hiểu một nhà tiên tri là việc kẻ ngốc mới là, biết không."
Mordret bật cười.
"A, lời nói khôn ngoan. Ừ thì, chắc chúng ta sẽ sớm biết thôi..."
Sunny khẽ rục rịch, rồi hỏi, giọng nói ảm đạm:
"Mà tại sao cậu lại muốn chiếm cơ thể tôi chứ? Chẳng phải là có Welthe rồi sao? Có gì tuyệt vời mà cậu lại muốn xác tôi thay vì của một Bậc Thầy chứ?"
Hoàng Từ Không Gì Cả mỉm cười.
"Ai nói tôi không thể có cả hai?"
Có vẻ là trả lời câu hỏi, nhưng thật ra thì không trả lời gì hết. Sunny đã có kinh nghiệm với cái thói quen tránh né câu hỏi với cách đánh lạc hướng này của Mordret. Cậu cau mày rồi lườm tên quỷ gương kia, không thấy thú vị.
Tên xâm lấn cười.
"Nghiêm túc quá...đừng có xem nhẹ bản thân Sunless. Cậu có lẽ chỉ là một Thức Tỉnh Giả, nhưng mà, tôi nên chiếm lấy vật chứa nào khác nữa nếu tôi muốn Vượt Bậc? Hơn nữa, cơ thể của cậu đang đáp ứng thứ tôi cần ngay hiện tại gần như hoàn hảo. Cậu có Phân Loại mà cho phép cậu vừa lén lút vừa có những Kĩ Năng dịch chuyển. Một sự kết hợp hoàn hảo với người muốn thoát khỏi một vị Thánh, cậu có nghĩ vậy không?"
Hắn ta tiến lên một bước, và tiếp tục nói:
"Tôi cũng chưa từng gặp hay là nghe nói đến bất cứ ai khác sở hữu Phân Loại Thần Thánh. Cứ tưởng tượng tôi đã ngạc nhiên đến mấy khi phát hiện cậu cũng giống tôi. Và cái thứ kia cậu có...tôi rất tò mờ nó là gì, thứ mà đã khiến tôi mù lòa, lúc ở Tháp Mun. Một vật phẩm chống lại những khả năng tiên tri mạnh đến vậy sẽ khiến cuộc sống tôi dễ hơn rất, rất nhiều...nên, cậu thấy đó, mặc dù tôi không quá vui vẻ về việc này, chiếm lấy xác cậu là một quyết định đáng tiếc nhưng không thể khác được."
Sunny nheo mắt, cố hiểu Mordret đang nói về gì. Khiến hắn mù...lúc ở Tháp Mun? Sunny đã mang Mặt Nạ Weaver để đọc những kí tự đáng sợ ở lầu năm của cứ điểm của chủ nhân Địa Ngục. Đó là thứ tên quỷ gương này đang nhắc đến?
Vậy là Mặt Nạ cũng có thể giúp Sunny không bị hắn theo dõi...và hơn thế nữa, Quái Thú Gương cũng không thể nhìn đến những bí mật của nó. Vậy là, Mordret không biết nó là gì, chỉ biết rằng có gì đó mà Sunny sở hữu có khả năng ngăn cậu không bị theo dõi và nhìn thấy bởi những biện pháp siêu nhiên.
...Nhưng khi cậu nheo mắt, có gì đó khác xảy ra.
Sunny không trông đợi nó, nên cậu suýt mất bình tĩnh. Cậu đã không biết bản thân có một khả năng như vậy, nhưng có vẻ như sự tiến hóa của Dệt Máu cũng đã cường hóa mắt cậu.
Đột nhiên, cậu có thể nhìn thấu bên dưới bề mặt của linh hồn Mordret, như cách cậu có thể nhìn dưới bề mặt những Ký Ức và Tiếng Vang để quan sát dệt ma pháp của chúng.
Và thứ cậu thấy khiến cậu run rẩy.
'Cứt thật...'
Là một linh hồn sống, Hoàng Tử Không Gì Cả đương nhiên không có dệt ma pháp. Nhưng mà, hắn có là những hồn tâm...sáu hồn tâm...
Mordret là một Khủng Bố.
Và Khủng Bố đó đang đến gần Sunny hơn.
"...nói thật với cậu, Sunless, cơ thể cậu hoàn hảo cho tôi đến mức, trong một giây, tôi còn nghĩ rằng ông già kia đã cử cậu đến làm món quà cho tôi. Thần thánh biết ông ta có rất nhiều thứ phải xin lỗi...cứ nghĩ đến việc ông ta không có liên quan gì cả, và tất cả chỉ là tình cờ! Cái Thuộc Tính buồn cười kia của cậu đúng là không phải đùa ha?"
Sunny nghiến răng, rồi nói với giọng u ám:
"Thật sự tuyệt vời ha. Tôi mừng cho cậu bạn. Nhưng mà...chính xác thì chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ? Không thật sự cho rằng tôi sẽ đầu hàng cơ thể của bản thân, đúng không?"
Ở trong Hồn Hải, Sunny không bị gò bó bởi Khiếm Khuyết, vì lời nói của cậu chỉ là ý nghĩ. Thật sự thì khá là nhẹ nhõm.
Mordret ngừng lại, chỉ cách cậu vài bước, và mỉm cười.
"Giờ? Thì còn gì nữa...bây giờ, đương nhiên là tôi sẽ tiêu diệt linh hồn cậu..."