Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 596: Và Chúng Ta Đi Mất



Chương 596: Và Chúng Ta Đi Mất

Sunny loạng choạng lùi ra sau, choáng bởi sự xuất hiện đột ngột của Thánh Tyris. Một sự yên lặng nguy hiểm, căng thẳng lắng xuống hòn đảo sau khi cô lên tiếng, với chỉ tiếng gió hú phá vỡ nó.

Tuyết nhảy múa trong không trung, chậm chạp rơi xuống mặt đất lạnh giá.

Tim cậu đập như thú xổng chuồng.

'Cô ta đến từ đâu chứ...chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra?'

Cormac cau mày và nhìn người phụ nữ thon gọn với biểu hiện hắc ám trên gương mặt nghiêm nghị, sương gió. Thánh kia không hề vui vẻ với sự xuất hiện đột ngột của thủ lĩnh của gia tộc Lông Vũ Trắng.

"Thủy Triều Bầu Trời...đừng có nhúng tay vào chuyện này."

Thánh Tyris không nhúc nhích, vẫn chắn lấy Sunny và Cassie đằng sau cơ thể mảnh mai. Gió thổi mạnh lên, và những đám may cũng có vẻ trở nên nặng hơn, như là thể hiện cảm xúc mà cô đang đè nén.

...Chỉ là, Sunny nhận ra, chúng không hề bị đè nén. Thủy Triều Bầu Trời chỉ là không thể hiện chúng trên mặt. Thay vì đó, bản thân thế giới đang làm vậy thay cô.

"Tôi nghĩ là không."

Cormac nhăn mặt, những tia sáng căm ghét hiện lên trong mắt hắn.

"Cô không biết đang can thiệp vào thứ gì đâu, Tyris. Tránh đường. Đây không phải chuyện của cô."

Cô khẽ nhúc nhích, gió hú lớn hơn nữa. Những hoa tím cong đi, đè sát vào mặt đất.

"...Đây là vùng đất của tôi. Những người Thức Tỉnh này là đến từ Thành Thị của tôi. Bất cứ chuyện gì xảy ra ở đây, và với họ, là chuyện của tôi."

Vị Thánh còn lại thở dài, rồi tiến lên một bước.

"Cả quân đoàn ở Đền Thờ Đêm đã bị quét sạch. Hai người này là nhân chứng duy nhất. Cô có chắc là muốn gánh lên định mệnh của họ?"

Thủy Triều Bầu Trời cau mày, rồi nói, giọng nói bằng phẳng:

"Nếu là thật, thì chúng ta có thể cùng nhau thẩm vấn họ, ở Thánh Địa."

Cormac mỉm cười nham hiểm, rồi lắc đầu.

"Ta e là như vậy không tiện. Cô có lẽ không biết việc của ta ở đây là gì, Tyris, nhưng cô biết ai đã giao việc đó cho ta. Cản trở ta trong việc này cũng như là cản trở ý chí của Valor...cô không muốn làm vậy, phải không?"

Khóe miệng Thủy Triều Bầu Trời đột nhiên giật lên. Cô nhìn chăm chú vị Thánh đáng sợ kia, và nói, trong giọng nói có chút vị trêu chọc:

"Ông ta sẽ làm gì? Trừng phạt tôi như thế nào? Hay là đày gia tộc tôi đến một vùng hẻo lánh nào đó gần biên giới? Ồ...đợi chút..."

Cô cũng tiến lên một bước, giọng nói thay đổi, trở nên u ám hơn và nặng nề hơn. Những đám mây nuốt lấy mặt trời, nhấn chìm thế giới trong những bóng tối.

"Ông quên rồi sao, Cormac... Tôi là Thủy Triều Bầu Trời của gia tộc Lông Vũ Trắng, không phải Valor. Tôi là chư hầu của nhà Vua...không phải đày tớ. Sáu năm trước, tôi đã nhìn đi hướng khác và cho phép cái âm mưu ghê tởm của mấy người xảy ra. Tôi đã hối hận ngay từ đó. Đây là vùng đất của tôi, đảo của tôi. Ông chỉ là khách mà thôi. Tôi cảnh cáo...đừng có thử thách giới hạn hiếu khách của tôi!"

Trong lúc cô nói những lời cuối, một tiếng sấm ầm ĩ vang dội, lăn ra khắp Đảo Xiềng Xích như một sứ giả của sự phẫn nộ của thiên đường.

Cormac nhìn cô chăm chú, không thấy ấn tượng. Một biểu hiện ghét bỏ hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng, nguy hiểm. Thánh di chuyển vai của ông ta, như thể giãn cơ, rồi hắc ám nói:

"Sự ngạo mạn của cô khiến ta mệt mỏi quá Tyris. Cảnh cáo ta? Thứ gì cho cô can đảm cảnh cáo...ta? Cô nói ta đã quên, nhưng có vẻ như cô mới là kẻ không nhớ. Ta là ai. Ta là gì. Và ta có thể làm gì..."

Hắn tiến lên, sát ý trở nên dày đặc đến ngột ngạt, như chạm đến được.

"Cô lấy đâu ra ý tưởng đây là một việc có thể đàm phán? Cô sẽ lùi lại, hoặc là ta sẽ khiến cô nằm xuống. Dù sao đi nữa, kết quả cũng như nhau."

Thánh Tyris ngưng một giây, rồi nhìn qua vai về phía Sunny và Cassie. Ánh mắt cô bình tĩnh và ảm đạm.

"...Đến lúc hai người rời đi rồi."

Sunny lùi lại một bước, miệng đột nhiên khô khan. Cậu mở miệng, cố buộc ra một câu hỏi:

"Nhưng...nhưng còn..."

Thủy Triều Bầu Trời đã lại quay sang nhìn Cormac, kẻ đang đến gần với từng bước đều đặn. Tóc cô tung bay trong gió như một dòng suối hoàng kim.

"Chạy đi! Hai người sẽ không sống được sự mãnh liệt của trận chiến này đâu!"

Sunny chần chừ một tích tắc, rồi nắm lấy Cassie và bỏ chạy. Họ lao xa khỏi hai vị Thánh, đi về phía mép đảo. Cậu không biết trận chiến giữa hai Vượt Giới Hạn là như thế nào, nhưng không có nghi ngờ về việc những người trần mắt thịt nhưu họ không nên ở đâu gần nó.

'Điên khùng...thế giới hoàn toàn điên rồi!'

Một giây sau đó, có gì đó va chạm trong tiếng sấm rền đằng sau họ, và Sunny bị ném đi. Một làn sóng va chạm bạo lực lăn qua cơ thể cậu, khiến một tiếng hét ngắn ngủi thoát ra khỏi miệng.

Cậu va vào mặt đất và cảm nhận được sự rung chuyển trong nó, như thể một cơn động đất mạnh mẽ đang xảy ra chỉ cách đó vài mét. Sunny chật vật đứng dậy, rồi giúp Cassie làm vậy và tiếp tục chạy. Những mảnh đất đá bay ngang qua họ như những viên đạn, và tuyết rơi đã biến thành một cơn bão tuyết dữ dội.

Đằng sau họ, hai cái bóng rộng lớn vươn lên bầu trời.

Một là một thứ chim săn mồi khổng lồ, lông vũ màu trắng, cái mỏ sắc bén và những móng vuốt hủy diệt như được đúc từ thép bóng lưỡng. Cặp cánh không lồ quấn trong mây bão, và những tia sét nhảy máu quanh cơ thể cô như một áo choàng rực rỡ.

Thứ còn lại là một con wyvern hung tợn, những thứ vảy đen tăm tối như vực thẳm, với những cơ bắp hùng mạnh lăn dưới chúng như những sợi xích sắt. Cái đầu sinh vật có những cái sừng vặn vẹo, và trong mồm của nó, vô số những răng nanh sắc bén hắc ám tỏa sáng, được một ngọn lửa đỏ rực cháy sâu trong cơ thể kiên cố của con thú thắp lên.

Tyris và Cormac bay trong bầu trời, nhanh chóng biến mất trong màn mây bão. Một tiếng rống đáng sợ lăn ra khắp hòn đảo, và rồi, một làn sóng va chạm đánh đến, xé một lỗ trong cơn bão tuyết.

Máu sôi sục đột nhiên đổ xuống từ phía trên, rơi xuống tuyết như mưa chu sa.

'Thần thánh...ôi thần thánh...'

Sunny và Cassie chỉ biết chạy. Đôi lúc, một cơn rung chuyển bạo lực khiến họ té ngã. Cơn gió lốc ném tuyết và những mảnh băng sắc bén vào mặt họ, và tai họ thì nhức nhối với âm thanh sấm rền hỗn tạp của trận chiến khủng khiếp mà đang diễn ra ở đâu đó trên đầu họ.

Họ đã gần đến mép đảo, chuẩn bị nhảy vào sợi xích, khi mà sự hỗn loạn kia đột nhiên lặng đi.

Và rồi, hai cái bóng rơi xuống từ bầu trời, nhanh đến mức Sunny còn không nhìn ra ai với ai.

Thánh va vào nhau ở trung tâm hòn đảo với lực lượng đủ để khiến cả bề mặt nó lung lay như nước. Làn sóng va chạm mãnh liệt đến mức ngay lập tức hủy diệt cánh đồng hoa, thổi bay đi lớp đất trên cùng, và khiến cứ điểm ở phía bắc tan tành.

Bản thân mặt đất cũng nứt ra, những vết nứt rộng lan ra về cả hai phía hòn đảo, cắt nó làm hai.

Đảo Bắc rung chuyển...và rồi tan vỡ, từng tảng đá to vỡ ra và bay vào hắc ám trong lúc càng ngày càng nhiều vết nứt xuất hiện, và độ căng của sợi xích kéo đứt hòn đảo.

Sunny, đương nhiên, không thể chiêm ngưỡng toàn cảnh thảm họa đó. Cậu chỉ có thể cảm giác họ đang lăn đi, lần này còn dữ dội hơn lần trước. Chỉ là lần này thay vì lăn đất hay đá, thứ bên dưới họ là...không gì cả.

Mặt đất biến mất, và Sunny thấy bản thân rơi xuống, xuống và xuống. Xuống nơi tăm tối vô tận của Bầu Trời Bên Dưới.

Cậu chỉ có thể nắm lấy Cassie và giữ chặt cô, đảm bảo họ không bị tách ra.

Đẫm máu, tan vỡ, và yếu ớt, họ rơi vào vực thẳm trong lúc toàn bộ xung quanh rơi vào hủy diệt.

Đền Thờ Đêm rạn nứt, rồi tiêu tan thành một cơn mưa đá đen. Bảy cái chuông vang lên như đưa tang trong lúc chúng cũng biến mất vào hư vô.

Sợi xích khổng lồ mà đã từng neo lấy Đảo Xiềng Xích bắn về phía Dãy Núi Rỗng, va vào dốc núi mạnh đến mức dốc nũi cổ đại kia vỡ tan và tạm thời tạo ra một lỗ hỏng trong màn sương mù.

...May mắn cho Sunny là mắt cậu vẫn còn nhắm, nên cậu không nhìn thấy thứ ẩn núp bên dưới đó.

Và đâu đó trong sự hỗn loạn này, hai vị Thánh tiếp tục trận chiến đáng sợ của mình.

Sunny ôm chặt lấy Cassie và ngã, vui vẻ vì càng lúc càng cách xa trận chiến kia.

Sau một lúc, âm thanh chiến đấu đã biến mất ở xa phía trên.

Dấu hiệu của sự hủy diệt cũng đã biến mất, cùng với đó là những tia sáng cuối cùng.

Bây giờ, họ đang ngã trong bóng tối hoàn toàn, trong sự yên ắng tuyệt đối và cô độc, không có gì đe dọa tính mạng họ.

...Nó là một dạng bình yên.

Sunny thở dài, cuối cùng cho phép bản thân mở mắt, rồi liếc nhìn Cassie và nặn ra một nụ cười yếu ớt.

"...Thấy không? Chúng ta không hết. Cái tiên tri của cô lại tào lao."

Cô run rẩy.

"Làm sao...làm sao cậu bình tĩnh đến vậy? Chúng ta đang ngã vào Bầu Trời Bên Dưới! Không chết...chưa mà thôi!"

Cậu cố cười, nhưng rồi nhăn nhó và quyết định thôi.

"Nơi này thật ra không quá tệ. Cứ đợi một chút...chúng ta sẽ ngã thêm lúc nữa, và rồi tôi sẽ triệu hồi Ký Ức để dẫn chúng ta trở lên hoặc là đẩy chúng ta về phía đường nứt. Ít nhất thì chúng ta có thức ăn và nước uống...cô không tin nổi lần trước tôi đã phải ăn gì đâu..."

Nhớ lại con mimic kia, Sunny rùng mình.

"Ừm, chắc chắn là không tệ. Tin tôi đi...có thể tồi tệ hơn rất, rất nhiều."

Nhưng mà...

Ngay khi Sunny nói vậy, có gì đó thay đổi trong hư vô không ánh sáng này.

Một cái bóng nhanh chóng bắn về phía họ, bao bọc trong một vòng ánh sáng rực rỡ.

'Cái gì...'

Trước khi Sunny có thể phản ứng, hai bàn tay vươn ra về phía họ, một tay nắm lấy cậu, tay còn lại ôm quanh cổ áo Cassie.

Không có gì để đứng trên, họ hoàn toàn không có khả năng phòng ngự, giống như Pierce vào khoảnh khắc mà Sunny đã giết hắn.

'Chết tiệ...'

"Ôi cảm ơn thần thánh! Tìm thấy hai người rồi!"

Cậu chớp mắt.

Giọng nói đó...tại sao nghe nó quen quen?

Sunny nhìn chăm chú ánh sáng, thị giác dẫn thích nghi với nó. Nhanh chóng, cậu có thể nhìn ra hình dạng của một cái lồng đèn giấy mà đang lơ lửng trong không trung, ngay trên vai một chàng trai trẻ cao ráo, đẹp trai đến khiến người ta bực mình trong một bộ giáp thời trang đến thừa thãi.

Sunny mở miệng, rồi ngậm miệng, rồi lại mở nó ra.

"...Kai? Cậu làm quái gì ở đây?"

Cung thủ duyên dáng mỉm cười, một biểu hiện vui sướng và nhẹ nhõm hiện trên mặt hắn.

"Làm gì nữa? Đương nhiên là cứu hai người..."