Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 595: Thánh Đang Đến



Chương 595: Thánh Đang Đến

Hiện tại, Sunny và Cassie đang không cách quá xa căn phòng ngay cửa, nơi họ đã phát hiện cảnh tượng rùng rợn sau khi thoát khỏi lồng giam. Lúc đó, cánh cửa nặng nề đã bị đóng và phong ấn...nhưng bây giờ thì có vẻ như nó cuối cùng đã được mở ra.

Thánh Cormac đã quay trở lại từ chuyến đi đến Dãy Núi Rỗng vài ngày sớm hơn dự đoán.

Trong một lúc, Sunny cực kì vui sướng...

Nhưng rồi, phần lạnh lẽo và lý trí trong đầu cậu chiếm lấy...

Đúng, sự xuất hiện của Thánh này sẽ tạo ra một con đường để trốn thoát, và chắc là sẽ giải quyết vấn đề Mordret của họ...chắc vậy.

Nhưng ai nói chiến binh Vượt Giới Hạn kia sẽ không trở thành mối nguy hiểm chết người hơn nữa?

Thứ đầu tiên Thánh Comrac sẽ nhìn thấy ngay khi tiến vào Thành Thị là đống xác tan nát. Sau đó, ông ta chắc là sẽ giết bất cứ ai xuất hiện. Dù sao thì, bất cứ người sống sót nào đều có thể là vật chứa của tên hoàng tử...hoặc là một nhân chứng.

Sunny nghiến răng, đứng dậy và kéo Cassie đến một hành lang bên hông. Ở đó, họ núp trong bóng tối, quấn cái áo choàng của cô quanh mình, và chờ đợi. Cậu không dám vươn giác quan bóng về phía cửa, hay là cử bóng đi dò xét, sợ sẽ thu hút sự chú ý của Thánh, nên cả hai người họ đều không biết chuyện gì đang xảy ra.

Vài giây trôi qua trong sự im lặng đáng sợ, và rồi, Sunny nghe thấy gì đó xào xạc trong hành lang họ vừa rời khỏi. Một làn gió thổi qua họ, như thể để lại bởi một thứ gì đó di chuyển với tốc độ khủng khiếp.

Một giây sau đó, họ nghe được tiếng va chạm ở phía xa, và Đền Thờ Đêm lại run rẩy.

Có vẻ như Thánh Cormac đã tìm đến Mordret.

Sunny đẩy Cassie đứng dậy và rít lên:

"Nhanh! Đi đến cửa!"

Họ chạy về phía lối thoát. Nhanh chóng, căn phòng quen thuộc hiện ra, không khí trong lành hòa trộn với mùi hôi thối của xác chết. Cửa của Đền Thờ Đêm mở toang, hắc ám không thể xuyên phá của Bầu Trời Bên Dưới vươn ra vô tận ngoài kia.

Cánh cửa cao to trông như một cánh cổng đến màn đêm bất tận.

Không chậm lại chỉ một giây, Sunny và Cassie lao về phía tự do, xuyên qua cánh cửa, và cuối cùng thoát khỏi nhà thờ nguyền rủa này. Sau cả tháng khổ sở, đẫm máu, và sợ hãi kinh hoàng họ trải qua trong cái bẫy ghê rợn này, không khí của vực thẳm không ánh sáng ngọt ngào như mật hoa vậy.

Ngay khi họ rời khỏi, Đền Thờ Đêm lại rung chuyển, bụi rơi xuống những bức tường cổ đại. Xa bên dưới, những cái chuông vang lên ảm đạm, giai điệu du dương bình thường nghe rời rạc và rối loạn đến kì lạ.

Thánh đang chiến đấu với Hoàng Tử Không Gì Cả, cả Thành Thị đang chịu đựng gánh nặng của trận chiến mãnh liệt đó.

"Nhanh lên! Vẫn chưa xong!"

Hai người lao qua khỏi cái cầu cũ kĩ mà bắt ngang qua vực thẳm của Bầu Trời Bên Dưới với những sợi xích gỉ, và nhanh chóng đến được cái cầu thang hiểm trở mà uốn quanh dốc của Đảo Bắc.

Chạy lên những bậc thang nhỏ hẹp, hai người biết được chỉ một bước sai lầm là có thể khiến họ mất mạng. Nhưng mà Sunny không muốn chậm lại. Họ phải đến được bề mặt, vượt qua đảo, đi trên sợi xích thiên đường...tất cả việc đó trước khi Thánh Cormac xử lý xong tên vượt ngục kia.

'Quá lâu...mất quá lâu...'

Sunny chần chừ một giây, rồi triệu hồi Gánh Nặng Thiên Đường.

"Leo lên lưng tôi!"

Cassie lưỡng lự, rồi làm theo lời cậu. Cậu đâm cây kim đen giữa tấm giáp của Xích Bất Tử, chửi thề, rồi ném tay ra phía trước, lưỡi dao tam giác của Gai Rình Mồi bắn vào dốc đá nhô ra.

Với cô gái mù thêm vào trọng lượng của mình, tốc độ bay lên của họ không quá nhanh. Nhưng mà, với sự giúp đỡ của cậy kunai và sợi dây vô hình, Sunny có thể hơi tăng nó lên. Đây là một chuyến đi gian nan và hồi hộp - hai người họ như một con nhện leo lên núi với sự giúp đỡ của một sợi tơ duy nhất.

Sự khác biệt là ngọn núi này dốc hơn cả đứng, và gió phẫn nộ hâm dọa nghiền ép họ vào mặt đá, hoặc là ném họ bay đến hắc ám của Bầu Trời Bên Dưới.

Nhưng mà, sau khoảng chục phút tra tấn - cũng có thể là bất tận - họ đã có thể đến được bề mặt đảo, vẫn còn sống.

Sunny hủy đi cây kim và leo lên đất mềm, nắm lấy ngực. Có những âm thanh khò khè, bất an phát ra từ phổi cậu với mỗi lần hít thở. Cậu nằm bất động vài giây, rồi cho Cassie kéo bản thân đứng dậy.

"...Tôi biết, tôi biết. Phải di chuyển. Vẫn chưa đến lúc nghỉ ngơi..."

Họ chạy qua cánh đồng hoa, Dãy Núi Rỗng đứng sừng sững sau lưng. Sương mù trắng chảy xuống dốc núi, và có gì đó màu trắng nhảy múa trong không trung trước mặt cậu.

Sunny cảm thấy cơn mát lạnh tỏa ra khắp gương mặt nóng hổi.

Tim cậu đau đớn co lại.

'Tuyết...đang tuyết...'

Đã là tháng mười hai rồi? Hay là những bông tuyết này cũng đã đến sớm?

Không có cách thoát được định mệnh...

Đảo Bắc run rẩy dưới chân họ.

...Và chỉ vài giây sau đó, một bóng người hắc ám xuất hiện cản đường họ.

Sunny chưa từng gặp Thánh Cormasc, nhưng cậu nhận ra ông ta gần như ngay tức thì. Chỉ có một người Vượt Giới Hạn mới có thể có một cái bóng sâu sắc, khó tưởng và một sự hiện diện mà có vẻ như ảnh hưởng đến cả thế giới quanh họ như vậy.

Thánh trông có vẻ ở tuổi ba mươi, gương mặt lạnh lùng và u ám, đôi mắt tàn nhẫn. Bộ giáp đen tàn tạ và cũ kĩ, muốn hư hại hoàn toàn sau cả tháng đi trong Vùng Tử Vong. Ngạc nhiên là, nó không quá ấn tượng khi nhắn đến những Ký Ức loại giáp. Cả món vũ khí ông ta cầm cũng vậy.

Nhưng mà, ngón tay của ông ta lại dính máu tươi, từng giọt máu đỏ thẫm rơi xuống, biến những bông hoa tinh tế thành màu đỏ thắm.

Có vẻ như Mordret đã không thể có được tự do. Vật chứa cuối cùng bị phá hủy.

Thánh Cormac cau mày, nhìn hai người họ, rồi tiến lên một bước. Tuyết xoáy vòng, bao vây ông ta như một áo choàng lạnh giá. Sunny đột nhiên bị cảm giác của sát ý ngột ngạt áp đảo.

Cậu khẽ rục rịch, đẩy Cassie ra sau lưng. Mắt cậu phóng quanh, hi vọng tìm đến gì đó...bất cứ gì...mà có thể cứu mạng họ.

Rồi, đột nhiên, thế giới tối sầm, như thể có một cái bóng vừa tạm thời bao phủ mặt trời. Một giây sau đó, cái bóng biến mất trong một cú vỗ cánh, và một người phụ nữ cao ráo, thon gọn đứng giữa họ và vị Thánh đang đến gần, tư thế của cô thẳng như mũi tên.

Thủy Triều Bầu Trời che chắn lấy Sunny và Cassie với cơ thể của mình và liếc nhìn chiến binh Vượt Giới Hạn còn lại, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng và xa cách như mọi khi, đồng tử dọc đầy sự quyết tâm bình tĩnh và nghiệt ngã.

"...Đủ rồi, Cormac. Lùi lại."