Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 606: Định Mệnh Của Một Nô Lệ



Chương 606: Định Mệnh Của Một Nô Lệ

Sunny liếc xuống người trẻ tuổi kia, rồi chậm rãi di chuyển về phía hắc. Người Thức Tỉnh rùng mình và không tự chủ lùi lại một bước, rồi nghiến răng và hạ thấp tư thế, giơ kiếm lên vào vị trí phòng ngự.

"Đức chúa trời, hãy thắp sáng cho con! Để l-linh hồn con cháy không dập tắt, như mặt trời không bao giờ có thể tắt đi..."

'Hở...mình từng thấy mặt trời yếu đi và biến mất. Đừng bao giờ nói không bao giờ, đồ ngu ngốc...'

Sunny nghe lời cầu nguyện kì lạ kia và cho một cái bóng trượt ra khỏi cơ thể đáng sợ của mình, trôi chảy đến mặt đất như một tấm màn hắc ám. Sau đó, cậu đau đớn rít lên và dừng lại gần cái xác của một người.

Cậu nhìn chăm chú tên trẻ tuổi run rẩy kia vài giây, rồi cúi người, vươn tay ra về phía xác kia.

Người trẻ tuổi giật mình và rơi vào im lặng, rồi hét lên:

"Dời cái tay bẩn thỉu của người khỏi ông ấy, đồ ác ma!"

Sunny bỏ qua tên Thức Tỉnh và dùng vuốt xé đi bộ tunic trắng trên cái xác. Rồi, cậu đứng thẳng người và lườm lấy nó với vẻ không vui, đôi mắt đen nheo lại.

Thứ này không quá bẩn bởi máy, nhưng tiếc là, vì chủ nhân của nó là một con người kích cỡ bình thường. Vậy nên bộ tunic quá nhỏ cho cơ thể như tòa tháp nhỏ của Sunny. Cậu gầm gừ, rồi cố quấn bộ áo tunic quanh hông như một cái khố.

Nhưng mà có một vấn đề lớn...cái đuôi.

Sunny đứng hình, hơi bối rối không biết nên làm gì. Rồi, cậu ngượng nghịu xé một cái lỗ trên cái áo rồi thử lại, lần này, tạ ơn trời đất, là thành công.

Với cơ thể trần trụi được che lại, cậu ngay lập tức cảm thấy tốt hơn và chuyển sự chú ý trở lại người trẻ tuổi run rẩy kia.

Chàng trai nhìn chăm chú cậu với ánh mắt trợn to, đôi lúc liếc sang cái xác đã bị cướp đồ dưới chân. Cuối cùng, hắn mở miệng:

"Ngươi...đồ quái thú dã man! Ngươi không biết xấu hổ?!"

Sunny nhếch mép, để lộ hai hàng răng sắc bén với bốn cái răng nanh đặc biệt đáng sợ.

Nhưng mà trong giây kế tiếp thì nụ cười của cậu tối đi, vì có một cảm giác áp lực quen thuộc đang dâng lên trong tâm trí cậu.

Vậy là Khiếm Khuyết vẫn còn...

'Chết tiệt.'

Cậu chần chừ, rồi chậm rãi lắc đầu. Ngay lập tức, áp lực biến mất.

'Biết mà. Mình không thể thoát khỏi cái lời nguyền chết tiệt này ngay cả nếu như bị câm...công bằng ở đâu chứ?'

Người Thức Tỉnh chớp mắt.

''Không...đương nhiên không rồi, làm sao một con ác ma lại biết xấu hổ...nó...đợi chút! Ngươi...ngươi hiểu lời ta nói?''

Ma Pháp biến mất, nên khả năng ma thuật mà có thể phiên dịch mọi ngôn ngữ trong Ác Mộng cũng đã biến mất. Nhưng mà, Sunny lại thấy có thể hiểu được người trai trẻ kia đang nói gì, cũng như cái từ duy nhất mà đám khán giả kia biết nói, mặc dù nó cần chút nỗ lực từ cậu.

Ngôn ngữ họ nói không hoàn toàn giống với những thứ cậu đã học trước đây, đầu tiên là ở Học Viện, và sau đó là trong lúc đi trong thế giới Mộng Ảo, nhưng đủ tương tự để cậu có thể nghe hiểu vài từ. Còn lại thì cậu có thể đoán.

Sunny nhìn chăm chú tên kia, rồi u ám gật đầu.

Hắn ta chớp chớp mắt.

"Đợi chút...vậy thì ngươi không phải là một vật Đồi Bại? Ngươi là thứ sinh vật gì?"

Sunny cau mày. Cái từ đó có nghĩa là thứ gì đó bị làm bẩn, bị lây nhiễm, bị thay đổi, và bị biến dị...một sinh vật mà bị nguyền rủa với loại hắc hóa nào đó. Nhưng mà chính xác thì tên Thức Tỉnh kia đang hỏi cái gì? Hắn ta đang nói về Sinh Vật Ác Mộng?

Cậu chần chừ, rồi lại lắc đầu, và chỉ về phía thân thể uốn éo của Rắn Linh Hồn đang lấp lánh trên da mình.

Tên kia cau mày, rõ ràng là bối rối.

"Cái đó...một con hắc xà? Liệu con ác ma đó là đồng loại của Bóng Tối? Thảo nào những Chiến Binh săn hắn...Thần của họ và Bóng Tối là kẻ địch cũ..."

'Ờ...hắn ta nói chuyện với mình? Hay là tự kỷ?'

Sunny ngưng một giây, rồi tiến lên một bước. Tên Thức Tỉnh giật mình, bị kéo khỏi dòng suy nghĩ, và giơ kiếm lên cao hơn.

"Tránh xa ra, ác ma, nếu không ta sẽ..."

Hắn trở nên yên lặng khi mà con quái vật cao ráo, gầy gò, đi ngang qua hắn hoàn toàn hờ hững.

Sunny không định chiến đấu với tên này...trừ khi thằng ngu này lựa chọn tấn công trước, đương nhiên. Bị biến thành đấu sĩ hay không, thì cậu cũng không định đóng vai một tên nô lệ ngoan ngoãn. Cậu không có vấn đề với việc giết người, nhưng không phải để thỏa mãn cơn khát giải trí cho kẻ khác, đặc biệt là cho kẻ muốn làm chủ nhân của cậu.

Họ sẽ phải tự mình xuống đi nếu muốn bắt buộc cậu...

Cậu nhìn những xác người xung quanh. Có nam có nữ, có trẻ có già...thứ duy nhất họ có giống nhau là màu sắc trắng của quần áo. Vài người không có vũ khí, vài người cầm vũ khí. Những vũ khí đó là thứ mà cậu đang cảm thấy hứng thú...

Có vài cái nằm trên đá đỏ, không có thứ nào có pháp thuật cả. Cậu nhặt lên một cái rìu chiến, liếc nhìn nó, rồi ném nó trở lại mặt đất. Dùng vũ khí bình thường để làm gì? Móng vuốt của cậu sắc bén và mang tính hủy diệt hơn hẳn.

...May mắn là, tên trẻ tuổi kia cũng quyết định không dùng kiếm của hắn chống lại cậ. Hắn ta chỉ đứng đó, nhìn chăm chú những cái xác, một biểu hiện u ám và không thể khuyên giải hiện ra trên mặt.

Người quản lý sân đấu, cho dù đó là ai, cũng không có vẻ muốn họ giết nhau.

Với âm thanh kim loại cót két, lại một cánh cửa gỉ sét kéo lên, mở ra con đường đến cái hộp thứ ba, cái này gần hơn nữa đến trung tâm của đấu trường.

Sunny và người Thức Tỉnh trẻ tuổi kia dè chừng nhìn nhau...

Rồi đi về phía cửa.

Cái lồng tiếp theo của Sunny to hơn và dễ chịu hơn...ừ thì, ít nhất là cậu có thể đứng thẳng người trong nó.

Mà cậu cũng chả có tâm trạng gì để làm vậy.

Cuối cùng, cậu đã bị buộc phải chiến đấu qua bảy cái hộp giết chóc, cái vòng tròn cuối cùng ở trung tâm đấu trường. Trong mỗi hộp, một Sinh Vật Ác Mộng mới, hoặc là một nhóm đã chờ đợi - đám quái vật mà đã chiến thắng những trận chiến ở vòng ngoài của chúng.

Theo cách này, chỉ có những sinh vật nô lệ mạnh mẽ nhất và hung tợn nhất mới có cơ hội đến được trung tâm. Càng đi xa, thì tiếng reo hò của khán giả càng lớn.

Và ở vòng cuối cùng, là sự cứu rỗi.

Giết kẻ địch cuối cùng, và có được cơ hội để sống thêm ngày nữa...chỉ để lại bị buộc phải trải qua cỗ máy nghiền thịt này lần nữa, không phải nghi ngờ. Tích lũy nhiều hơn những vết thương, những tính mạng...

Những huy hoàng.

Sunny đã nhận rất nhiều vết thương, còn về sự huy hoàng gì đó, thì cậu không chắc.

Hiện tại, cậu đang nằm lăn ra trên sàn của cái lồng treo, cơ thể như một tấm bản đồ với những vết chém, đâm, và bầm dập. Mọi thứ đều đau, nhưng ít nhất là cậu không chảy máu...đó là ích lợi mà cậu nhận được khi mất đi cơ hội nhân truyền thừa của Thần Bóng Tối.

Cậu đang chậm rãi khôi phục.

Trong cái lồng bên cạnh cậu, người Thức Tỉnh với đôi mắt xanh đang ngồi, trên gương mặt trẻ trung là một biểu hiện trống rỗng. Tên này bằng cách nào đó cũng đã có thể sống sót, nhưng mà đã trở nên yên lặng và nản lòng sau khi họ bị bắt trở lại vào hầm ngục.

Sunny không trách hắn.

Cậu cũng hơi tuyệt vọng.

Đúng, họ đã sống sót ngày hôm nay...nhưng chỉ vừa đủ mà thôi.

Và ai biết được sẽ có bao nhiêu ngày như vậy nữa trong tương lai?

Bằng cách nào đó, cậu có một cảm giác bất an là khi ai đó tiến là sân đấu...họ sẽ không bao giờ còn sống rời khỏi nó.

Sunny nhắm mắt, kiệt sức.

Nếu định mệnh của cậu là một nô lệ mà phải chết trong cái đấu trường nguyền rủa này thì có sao chứ...định mệnh không phải bất biến.

Nó chỉ là rất, rất khó thay đổi.

Cậu phải hay không phải là người thừa kế của Ác Ma Định Mệnh?

Nếu ai có thể, thì đó là cậu...