Chương 605: Ác Ma Gớm Ghiếc
Trong lúc Sunny đi về phía khu vực tiếp theo, cậu có vài giây để suy nghĩ.
Thứ đầu tiên mà cậu nhận ra là, bất chấp việc Ma Pháp yên lặng, cậu đã thật sự nhận được mảnh bóng từ ba con sói kia. Cảm giác từ trong tâm, và từ đó là cơ thể, trở nên mạnh hơn một chút xíu vẫn ở đó, mặc dù khó có thể nhận ra sự thay đổi bé tí đó trong cảnh hỗn loạn vừa rồi.
'Kì lạ...đều quá kì lạ...'
Liên kết với Ma Pháp có vẻ biến mất, bị cắt đứt bởi cái vòng thép mà cậu đang đeo trên cổ, vậy mà không phải toàn bộ năng lực đều biến mất. Sunny không thể chìm vào Hồn Hải hay triệu hồi Ký Ức và kí tự, nhưng cậu vẫn có khả năng hấp thụ mảnh bóng. Cậu cũng có thể điều khiến những cái bóng của mình để cường hóa cơ thể, và dùng Bước Bóng Tối...mặc dù phạm vi của nó có vẻ bị giới hạn bởi những bức tường của sân đấu.
Có nghĩa là sao chứ?
Ừ thì...nhìn qua thì, Ma Pháp biến mất, Phân Loại vẫn còn. Có nhiều ý nghĩa ẩn giấu đằng sau sự thật đơn giản này, nhưng mà Sunny không có thời gian để suy ngẫm chúng.
Phân Loại của cậu còn khả năng gì khác nữa?
Đi dưới cánh cửa gỉ sét, Sunny chần chừ một tích tắc, rồi triệu hồi Rắn Linh Hồn.
Một giây sau đó, gần như không thể nhìn ra trên làn đa hắc diện thạch của cậu, một hình xăm rắn uốn éo xuất hiện, quấn quay tay và thân mình. Khi Sunny cho tinh túy bóng tối chảy qua nó, thân mình tỏa ra ánh sáng hắc ám, khiến nó lộ ra cho mọi người nhìn thấy được.
Môi cậu di chuyển, để lộ răng nanh mạnh mẽ trong một nụ cười đáng sợ.
'Vậy ra mày cũng ở đây hả cậu bạn...'
Có nghĩa là gì? Có nghĩa là Sunny sẽ không phải chiến đấu mà không có vũ khí nữa. Nó cũng có nghĩa là Thánh cũng ở đây với cậu.
Cậu có lẽ không phải sinh vật nguy hiểm nhất vào hiện tại, vẫn chưa quen với cơ thể rườm rà mới này. Nhưng nếu là cả hai người họ?
Cùng nhau, Sunny và Thánh là một cặp đáng sợ bậc nhất.
Đầy sự tự tin mới có, cậu tiến vào cái hộp giết chóc thứ hai, phóng ra giác quan bóng để bao phủ lấy nó.
Thứ cậu nhìn thấy trong đó khiến cậu hơi nheo mắt lại.
...Đang có một trận chiến diễn ra trong khu vực đó, một cặp nhân loại đang chật vật chống lại một bầy sinh vật nhỏ trông giống thằn lằn. Cả hai đều mặc tunic trắng, người trẻ tuổi hơn không có vũ khí, còn người lớn tuổi thì có một cây kiếm đơn giản trong tay và một giáp da bảo vệ phần thân.
Có vài xác người nằm trên mặt đất, bị những bộ vuốt và răng nanh làm biến dạng, quần áo từng trắng bây giờ đã đẫm máu.
Sunny dời ánh mắt và nhìn sang thứ hắc ám tà ác tỏa ra bên trong linh hồn đám thằn lằn lùn kia. Theo cậu nhìn ra, thì chúng đều là Thức Tỉnh, ngang ngửa đám sói cậu vừa chiến đấu - Sunny nhắm chừng sức mạnh của đám quái vật đang chiến đấu và đoán rằng Cấp Bậc của chúng tương đương của cậu.
Người trẻ tuổi hơn kia cũng là Thức Tỉnh, với một hồn tâm duy nhất còn người lớn tuổi thì không có. Ông ta chỉ là người thường.
Trong lúc Sunny nhìn theo, chiến binh lớn tuổi cuối cùng bị áp đảo và ngã xuống đất, đám gremlin giống thằn lằn dễ dàng xé rách bộ giáp da và xé vào da thịt mềm mại bên dưới với móng vuốt và răng của chúng.
Người trẻ tuổi kia hét lên và lao qua giúp đỡ, nhưng đã quá trễ. Mặc dù người Thức Tỉnh trẻ tuổi đã có thể giết vài con thú với nắm đấm và đẩy đám còn lại ra khỏi, đồng đội của hắn đã bị thương trí mạng. Ông ta run rẩy, máu chảy ra như sông từ vết thương ghê rợn trên cỏ, và yếu ớt đẩy chuôi kiếm về phía bàn tay người trẻ tuổi.
Đám đông cuồng nhiệt, vui vẻ reo hò cái từ chết tiệt kia...
"Huy hoàng! Huy hoàng! Huy hoàng!"
Nhân loại cuối cùng còn sống ngẩng đầu lên, đôi mắt lam trộn lẫn đau đớn, buồn bã và căm thù.
Nhưng hắn ta không được khóc thương quá lâu, vì đám gremlin còn lại đã lao đến xé xác hắn.
...Tuy nhiên, vài con đã tìm thấy một mục tiêu mới.
Sunny gầm gừ và cố điều khiển cơ thể chính xác nhất có thể. Cậu không ra lệnh cho Rắn Linh Hồn chuyển thành dạng vũ khí hay triệu hồi Thánh, chủ động giấu đi những lá bài này vào hiện tại.
Đám quái vật giống thằn lằn dù sao cũng không có vẻ quá nguy hiểm. Ít nhất là không phải khi số lượng và sự chú ý bị tách ra hai mục tiêu.
'Nguyền rủa...'
Cơ thể gầy gò của con ác ma bốn tay là quá cao, nặng, và khó sử dụng. Mỗi động tác đều cần cố gắng, và chậm hơn cậu đã quen thuộc. Mặc dù có sức mạnh phi nhân loại trong cơ bắp sắt thép của sinh vật bóng tối này, thứ mà đáng lẽ phải cho cậu tốc độ bùng nổ, việc lôi kéo nhiều trọng lượng như này vẫn khác với điều khiển cơ thể nhận loại nhỏ nhắn, mảnh mai mà cậu sở hữu trước kia.
'Ai lại biết được có ngày mình nhớ việc lùn?'
Bốn con gremlin nhảy về phía Sunny cùng lúc, nhiều hơn nữa chậm hơn một giây phía sau chúng. Những con mắt hẹp của chúng sáng lên vẻ khát máu hoang dại, và những bộ vuốt lởm chởm nhắm vào da thịt cậu, thèm muốn xé xác thứ trước mặt.
Quấn trong những cái bóng, thân mình Rắn Linh Hồn u ám tỏa sáng trên da, Sunny tiến lên một bước và bắt cả bốn sinh vật trên không, rồi đập đầu chúng vào nhau, nghiền nát.
Mặc dù cậu gặp khó khăn trong việc điều khiển cơ thể mới, làm sao đám quái thú này có thể hi vọng sống sót một trận chiến với một ác ma?
Và là một ác ma rất đặc biệt nữa chứ...
Sunny nhe răng và lao về phía trước, tiếng gầm trầm tháp thoát ra khỏi miệng. Bốn tay di chuyển, nghiền nát thịt và xương. Vài con quái thú đã có thể lươn lẹo khỏi đòn tấn công của cậu và cắm vuốt vào đùi cậu, một con thậm chí còn cố cắn một miếng thịt to.
Sunny rít lên vì đau và cúi người, dùng móng vuốt xé xác bốn con gremlin nữa. Không có tay rãnh để giải quyết con cuối cùng, nên cậu chỉ cắn đứt tay nó với những răng nanh sắc bén, cảm giác xương tan vỡ và vị ghê tởm từ thứ máu trên lưỡi.
'Argh! Mình nôn mất!'
Sunny phun ra một miệng máu hôi thối, đen sì, và khiến sinh vật la hét om sòm im lặng bằng một cú tát ngược tay làm nó tan xương.
Đột nhiên, cái hộp trở nên yên lặng đáng sợ.
Cậu rên rỉ, thoáng bị cơn đau áp đảo. Đám vật chết tiệt kia chết khá dễ dàng, nhưng mà vẫn kịp gây ra rất nhiều tổn thương. Cậu có lẽ đã đánh giá hơi quá về khả năng mới của cơ thể này...hoặc là đánh giá thấp đám gremlin bởi vì kích cỡ nhỏ bé và cơ thể trông yếu ớt của chúng.
Trớ trêu...
Sunny nghiến răng, lần này cẩn thận không cắn môi mình, rồi vuốt mặt và đứng thẳng lên. Cuối cùng, cậu liếc về phía đám còn lại. Khiến cậu bất ngờ, chúng đều đã chết - người Thức Tỉnh trẻ tuổi đã giết sạch chúng với thanh kiếm, bằng cách nào đó, và giờ đang đứng đó bất động, bị sợ hãi là tê liệt.
...Người trẻ tuổi kia nhìn cậu chăm chú với gương mặt tái nhợt, ánh mắt mở to vì kinh hoàng.
Rồi, hắn lùi một bước như muốn ngã ra đất và thì thầm:
"Ôi...ôi thần thánh! Lãnh Chúa, bảo vệ con khỏi đám ác ma gớm ghiếc của màn đêm!"
Sunny cúi xuống nhìn hắn từ độ cao đáng kể của mình, cơ thể đen tuyền đầy những vết thương tồi tệ và máu, nhiều hơn nữa đang nhiễu xuống từ giữa những răng nanh.
Cậu đè nén cảm giác muốn trợn mắt.
'Gớm ghiếc? Thô lỗ vừa thôi...'