Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 608: Trọng Sinh Thành Một Đấu Sĩ Ác Ma Ở Thế Giới Ma Thuật



Chương 608: Trọng Sinh Thành Một Đấu Sĩ Ác Ma Ở Thế Giới Ma Thuật

''Huy hoàng! Huy hoàng! Huy hoàng!"

Sunny gầm gừ, ngã xuống đất, cơ thể nặng nề của một con gargoyle đá đè xuống cậu, vuốt của nó đào vào ngực cậu. Một ánh sáng hắc ám tỏa ra từ làn da, những vảy của con rắn trở nên dễ thấy hơn, và rồi, một cánh tay của con vật kia vỡ nát, bị tay cậu kéo đứt khỏi thân mình nó.

Sinh vật rống lên, đuôi nó bắn ra trước như một mũi giáo. Cậu không có thời gian để né hay làm chệch đòn tấn công đó, nên thay vì vậy, Sunny đơn giản chịu đựng cơn đau điếng từ cái gai đá đâm xuyên vai, và dùng chân đẩy, gắng gượng nhảy lên.

Kết quả là, hai sừng đáng vào cằm con gargoyle, xuyên thủng đầu nó.

Có gì đó mát lạnh chảy xuống mặt cậu, và tạm thời bị mù, Sunny đánh vào ngực con vật kia với toàn bộ sức mạnh, khiến con vật đá bay ra sau.

Con gargoyle nổ tung thành một cơn mưa mảnh đá vụn khi mà cơ thể nó rơi xuống sàn đấu.

Sunny thở nặng nề, thân mình bị cào xé rách nát, rồi mệt mỏi tìm kiếm kẻ địch còn lại, là đang chiến đấu với người Thức Tỉnh trẻ tuổi kia...nếu hắn còn sống.

Ngày thứ hai ở đấu trường vừa dễ hơn và cũng vừa đáng sợ hơn ngày đầu tiên.

Dễ hơn là vì Sunny đang dần thích nghi với cơ thể phi nhân loại mới này. Với người khác, thì quá trình này có lẽ đã mất lâu hơn, nhưng cậu đã luôn đặt khả năng thích nghi và điều khiến thể chất của mình lên đầu.

Cả phong cách chiến đấu trôi chảy mà Nephis dạy cậu và Khiêu Vũ Bóng đều có mục đích khiến người dùng trở nên dẻo dai và đa dạng nhất có thể, cái sau đặc biệt càng là đỉnh điểm của sự mềm dẻo đó.

Nên buồn cười là cậu đã có rất nhiều rèn luyện để chuẩn bị cho cái ngày bản thân thức dậy trong cơ thể một con ác ma thật sự. Ai lại biết trước được?

...Nhưng mà những trận chiến của ngày hôm nay cũng chết người hơn nhiều. Ban đầu, Sunny đã cho rằng chỉ là do xui xẻo, nhưng sau khi cậu và tên Thức Tỉnh trẻ tuổi chỉ vừa đủ khả năng sống sót qua hai hộp đầu tiên, hắn ta chia sẻ chút kiến thức mà khiến cậu đặt mọi thứ vào đúng chỗ.

Có vẻ như, bằng cách sống sót ngày trước đó và tiến vào đến trung tâm của đấu trường, hai người họ đã nhận được một đặc ân và được thêm vào nhóm đấu sĩ chính. Nói cách khác, mọi người - và mọi thứ - họ đối mặt hôm nay đều đã chiến thắng bảy trận liền trong quá khứ.

Đây là tinh anh trong tinh anh trong số những chiến binh nô lệ, đại khái.

Và vòng cuối cùng cũng sẽ khác biệt...

'Chết tiệt thật...'

Cậu cảm giác được hai cái bóng di chuyển nhanh chóng ở một khoảng cách, rồi cuối cùng nhìn thấy họ. Thị giác không ở trạng thái đỉnh cao vì ban ngày, nên Sunny dựa vào giác quan bóng càng lúc càng nhiều...

Tên nhóc kia vẫn còn sống, cầm một cây kiếm đơn giản và một cái khiên gỉ sét mà hắn đã nhặt từ trận chiến thứ hai. Hắn nhảy múa quanh con gargoye, thể hiện kĩ thuật chiến đấu khá vững và không ít tài năng.

Tên trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, nhưng phi thường tài năng. Khả năng chiến đấu của hắn có lẽ ngang ngửa thứ Sunny đã thể hiện ra ở Vùng Đất Lãng Quên. Hay thậm chí là hơn cả vậy.

...Mà cũng không đủ giúp tên này. Biết cách dùng kiếm thì sao chứ, khi mà cây kiếm đó không có cơ hội nào có thể đâm xuyên làn da đá của kẻ địch?

"Á-Ác ma! Ta không thể cầm cự lâu hơn nữa!"

Sunny thở dài, rồi bước xuyên bóng tối, xuất hiện sau lưng con gargoyle như một con lốc móng vuốt. Với một tiếng gầm to, cậu đâm vào sinh vật to xác kia và ôm lấy nó. Những sợi dây cáp thép là cơ bắp của cậu di chuyển dưới làn da hắc diện thạch, và với một tiếng gầm trầm thấp, Sunny nâng con quái vật nặng nề lên không.

'Thần thánh à...đây là cân nặng của Thánh?'

Ngay cả đối với cơ thể ác ma, gánh nặng từ con quái vật có kích thương tương đương mà lại làm hoàn toàn từ đó, cũng gần như quá mức.

Gần như...

Không ngừng lại cú lao, Sunny mang con gargoyle bay ra trước như một đoàn tàu lửa, và đập sinh vật kia vào những thứ gai được gắn trên tường, xuyên thủng nó trên đó.

Đám đông gầm lên, thể hiện sự vui sướng và ngưỡng mộ đối với sự tàn bạo đó.

Sunny nhìn ánh sáng điên cuồng tắt khỏi mắt con vật, rồi lùi lại một bước và nặng nề ngã lên đầu gối.

'Câm...câm mồm một giây được không hả...đám khốn kiếp...'

Hôm nay, cậu thậm chí còn ghét đám khán giả hơn cả ngày hôm qua.

Tên Thức Tỉnh trẻ tuổi đã đến gần bên cậu, nhìn chăm chú con gargoyle đã chết với biểu hiện u ám. Rồi hắn liếc nhìn kiếm của mình, và cuối cùng là nhìn quái vật bốn tay bên cạnh.

"Ác ma, ngươi...ngươi trông không quá ổn."

Sunny nhìn hắn với đôi mắt đen, không có biểu hiện nhân loại nào trên gương mặt dã thú kì lạ đó.

'Không đời nào, làm sao bạn nhận ra được hay vậy? Chết tiệt, thằng này ngu đến mức nào chứ...'

Sunny đúng là trông không quá ổn. Thật ra nên nói cậu trông rất tồi tệ, làn da hắc diện thạch rách ở nhiều nơi và cơ bắp bị cắt hiện ra rõ ràng dưới đó. Phần ghê gớm nhất là việc da thịt rách nát đó thấm đầy máu đỏ, nhưng không có chút nào chảy ra ngoài vết thương, như thể máu đó sở hữu ý chí của chính nó vậy.

Cậu đã không xử lý đám gargoyle tốt như tưởng tượng ban đầu, phần lớn là vì đám quái vật kia hóa ra mạnh mẽ và nhanh nhẹn hơn nhiều đám sinh vật tương tự mà cậu từng chiến đấu...trong tương lai.

Mặc dù Sunny cảm thấy rất miễn cưỡng, cậu cho rằng bản thân sẽ phải để lộ ít nhất một trong hai lá bài tẩy - Rắn Linh Hồn hoặc Thánh - không lâu nữa.

Tên trẻ tuổi chần chừ vài giây, rồi đột nhiên tiến lên một bước và đặt tay lên lồng ngực tan nát của Sunny.

Sunny rít lên, bị động tác bất chợt kia làm giật mình.

"Đừng di chuyển, ác ma...ta đang cố giúp ngươi...''

'Cái quái gì...'

Đột nhiên, đôi mắt xanh nhạt của tên trẻ tuổi sáng lên ánh sáng xanh da trời, và mái tóc quăn vàng của hắn di chuyển, như thể được gió từ thế giới khác thổi bay.

Một cảm giác ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay hắn vào đến cơ thể đau nhức của Sunny. Chậm rãi, cơn đau rút đi, và cùng lúc, thứ da thịt rách nát cũng bắt đầu lạnh lại, mọc trở lại với nhau.

Trong khoảng chục giây, kì diệu là những vết thương trên cơ thể đã gần như hoàn toàn khép lại. Nhưng mà tên trẻ tuổi kia thì đã tái đi đáng kể và lùi lại, hơi thở dốc và khó khăn. Có vẻ như hồn tinh của hắn đã bị rút đến gần cạn.

'Ừ thì, ngạc nhiên ha...'

Thằng ngu này...là một healer.

Sunny không biết nên cười hay khóc. Một mặt, những healer Thức Tỉnh là cực kì hiếm thấy, và có một đồng minh như vậy là mối lợi không nhỏ.

Nhưng trái lại, đồng minh duy nhất trong đấu trường của cậu hóa ra sở hữu Phân Loại mà hoàn toàn vô dụng trong chiến đấu...nên là vậy đó.

Cánh cửa sắt loảng xoảng, mở ra con đường đến hộp giết chóc tiếp theo.

Sunny lưỡng lự vài giây, rồi đứng dậy.

'Không, vậy là tốt...mình có thể giết bất cứ thứ gì đám chủ nô ném đến. Hắn ta chỉ phải giữ mình sống mà thôi.'

Cậu liếc nhìn tên trẻ tuổi tái nhợt, rồi gọn gàng gật đầu một cái về phía cửa.

Nhưng mà trước khi đi qua đó, thì cậu dừng lại và xé đứt cái mũi dài trên đuôi con gargoyle đã chết, rồi đưa nó cho tên kia.

Cái đinh đá của một Sinh Vật Ác Mộng Thức Tỉnh đảm bảo là sẽ hiệu quả hơn món vũ khí tầm thường.

Tên Thức Tỉnh nhìn cậu chăm chú một chút, rồi thở dài và thả cây kiếm rơi xuống đất.

Họ đi qua cánh cửa, và gương mặt Sunny ngay lập tức tối sầm.

'Mình biết cái mùi này...'

Sâu Xích mà cậu đã từng nhìn thấy trong hầm ngục đang bò qua cánh cửa còn lại, cái mồm đáng sợ của nó nhễu nhãi máu đen.

Đám đông lại bắt đầu lên cơn, vui sướng vì thấy con Ác Ma Ngã tiến vào hộp tiếp theo.

"Huy hoàng! Huy hoàng!"

Cậu thở dài, đầy sợ hãi và căm ghét.

'Rồi, rồi. Đám khốn kiếp. Cho tụi bây biết huy hoàng là như nào...'