Chương 609: Huy Hoàng
Sunny xé xác con Sâu Xích, những miếng thịt và những vũng máu rơi đầy trên đá đỏ của sân đấu như một tấm thảm ghê rợn. Rồi, bọc trong bóng tối không thể xuyên thấu, cậu đâm tay vào cơ thể tan nát của con vật vừa bị giết và xé ra ba mảnh hồn.
...Buồn cười là giết một con Ác Ma Ngã đã không quá khó đối với cậu. Một thời gian khá lâu trước đó, Bậc Thầy Roan đã miêu tả đám sinh vật độc ác này là những kẻ địch phi thường đáng gờm và chết người, thứ mà ngay cả ông ta cũng không muốn một mình đối mặt. Nhưng mà đó là vì Bậc Thầy Roan là con người.
Sâu Xích ăn kim loại, và vì vậy, những món vũ khí và giáp thép là vô dụng chống lại chúng. Sunny sẽ gặp khó khăn nếu cậu vẫn còn trong cơ thể nhân loại, và đa số những món Ký Ức đột nhiên trở nên vô hiệu. Nhưng mà, cậu bây giờ đang là một ác ma - một trong những bóng chủng, hay loài Bóng Tối, hay là thứ gì mà cậu bị biến thành.
Vuốt, răng và bóng của cậu là vũ khí hoàn hảo để tiêu diệt đám quái vật này.
Đương nhiên là chiến đấu với một sinh vật cao hơn bản thân một Cấp Bậc là không dễ. Nhưng mà, được cường hóa bởi ba cái bóng, cậu đã có thể chém đứt con vật to xác kia không quá nhiều khó khăn. Thật ra thì giết con Sâu Xích còn dễ hơn nhiều so với giết Bậc Thầy Pierce. Cậu thậm chí còn không bị thương. Ít nhất là không bị thương gì đáng nhắc đến.
Đám đông trở nên im lặng, bị màn biểu diễn tàn bạo của của cậu làm giật mình, rồi tưng bừng hoan hô. Huy hoàng, huy hoàng...có vẻ như họ rất thích nhìn thấy có ai chiến thắng chống lại đối thủ mạnh hơn họ.
'Đám khốn điên khùng...'
Sunny bực tức nhìn qua đám khán giả, rồi đi về phía người Thức Tỉnh trẻ tuổi kia và đẩy những mảnh hồn vào tay hắn. Tên trẻ tuổi cau mày nhìn chúng.
"Đây...đây là mảnh hồn?"
'Thần thánh ơi. Làm sao hắn ta là người Thức Tỉnh mà lại không biết mảnh hồn trông như thế nào?'
Sunny hắc ám lườm hắn, rồi gật đầu và giơ một tay lên gần ngực, nắm lại thành nắm đấm.
Tên Thức Tỉnh chần chừ:
"Ngươi không muốn tự mình dùng chúng?"
Sunny gầm gừ, rồi lắc đầu. Cuối cùng cũng được thuyết phục, hắn ta bóp nát những mảnh hồn trong nắm tay và đứng yên, một biểu hiện buồn cười hiện lên mặt hắn.
"Qu...quả là một cảm giác kì lạ..."
'...Sao cũng được.'
Sunny không cho đi những mảnh hồn đó từ lòng vị tha gì đó. Dù tốt hay xấu gì thì tên trẻ tuổi này bây giờ là đồng đội của cậu. Hắn càng mạnh, thì càng có thể trợ giúp Sunny, cả trong trận chiến lẫn với Phân Loại chữa thương của hắn.
Và Sunny sẽ cần rất nhiều chữa trị. Cậu tự tin vào điểm đó.
Sau khi hoàn thành, họ đi đến cái hộp thứ năm, rồi đến cái thứ sáu. Và cuối cùng là đến vòng tròn trung tâm.
Cả hai trận chiến sau Sâu Xích đều thử thách cậu theo những cách bất ngờ, khiến cậu cạn kiệt tinh túy, cơ thể thì thương tổn, và sức bền cũng bị bào mòn nặng nề. Cậu kiệt sức và đau nhức toàn thân, mặt trời tàn nhẫn chiếu xuống từ bầu trời xanh khiến đôi mắt đen đau đớn.
Ít nhất thì Nghiền Ép có vẻ bỏ qua hòn đảo mà đấu trường này ở trên. Thật ra thì Sunny đã không hề cảm thấy hòn đảo di chuyển lên xuống dù chỉ một lần. Có lẽ nó có độ cao cố định, như là Thánh Địa của Noctis.
Trận chiến thứ bảy...cuối cùng mà họ phải sống sót vào ngày hôm nay...đúng là khác biệt.
Sân đấu trung tâm có hình tròn, với sáu cánh cửa trên tường. Bốn cái đã mở, và hai vẫn còn đóng.
Xác của những thứ sinh vật đáng sợ nằm la liệt trên đá đỏ, hơi nước bốc lên từ những vũng máu quanh chúng. Và ở giữa sân khấu giết chóc, hai con người, gương mặt họ được giấu đằng sau mũ giáp.
Cả hai đều cao ráo, mạnh mẽ, và mặc loại giáp cổ đại. Quần áo có màu đỏ tươi, và những mào trên mũ giáp cũng vậy. Một người cầm khiến và giáo, người còn lại cầm rìu và kiếm.
Đó là những người tôn thờ Thần Chiến Trang, cũng như những khán giả mà đang hò hét từ khán đài.
Tên trẻ tuổi rùng mình:
"Hiếu Chiến...là đám chó điên kia..."
Sunny nghiêng đầu, không hề để ý đến đám đông ầm ĩ và quan sát hai người kia. Cả hai có vẻ như đều là Thức Tỉnh, với sức mạnh và kĩ năng đáng kể. Cả hai bình tĩnh và trang nghiêm, đôi mắt không hề sợ hãi, thay vào đó là là tràn đầy sự tự tin và vui sướng hoang dã.
...Huy hoàng. Đó là tại sao tất cả mọi người ở đây, dù có muốn hay không. Những chủ nhân của đấu trường này muốn nô lệ của họ chiến đấu vì nó, nhưng cũng muốn đạt được thứ đó cho bản thân. Sau đợt giết sàng lọc, thì chướng ngại cuối cùng cho những đấu sĩ phải vượt qua mỗi ngày là giết vài kẻ chủ nô kia.
Và đám chủ nố phải sống đợt tấn công của đám nô lệ, nếu họ muốn sống.
Thật ra thì tất cả trận đấu ở nơi này đều nhằm một mục đích duy nhất - để mang những đối thủ tài giỏi và đáng gờm nhất đến cho những kẻ tôn thờ Chiến Tranh tôi luyện chống lại, hoặc là chết trong lúc cố gắng làm vậy.
'Đúng là chó điên.'
Đám người này đều bị điên. Sunny bây giờ càng chắc chắn về suy nghĩ này.
Nhưng mà không có gì thay đổi cả. Cậu vẫn phải giết hai chiến binh Thức Tỉnh, nếu muốn sống. Hoặc nên nói là nếu muốn có cơ hội bị giết vào một ngày khác.
Với một tiếng gầm trầm thấp, Sunny cử một cái bóng lên mặt đất. Trong trận chiến này, quan sát xung quanh sẽ quan trọng hơn là sức mạnh thuần túy. Không có người Thức Tỉnh nào có thể thách thức cậu về mặt thể chất...trừ khi Phân Loại của họ hoàn toàn tập trung vào việc đó.
Nhưng mà Phân Loại như vậy là thứ kém nguy hiểm nhất mà kẻ địch của cậu có thể sở hữu. Ít ra thì nó dễ hiểu và dễ đoán.
Những Phân Loại đa dạng và có bản chất khó đoán mới là thứ khiến những người Thức Tỉnh nguy hiểm đến vậy...
Không quá nhiều rườm rà, cả bốn người lao vào nhau, một sát ý gần như chạm đến được tỏa ra khắp sân đấu.
Hai chiến binh chiến đấu với kĩ năng và sức chiến đấu đáng gờm. Hai chiến binh chiến đấu can đảm và hung tợn, di chuyển như hai phần của một cỗ máy duy nhất.
Hai chiến binh chiến đấu với sự thấu hiểu và khôn khéo phi thường, cả hai dùng sự thấu hiểu như một món vũ khí chết chóc. Quả thật, họ xứng đáng là những kẻ tôn sùng Chiến Tranh.
...Nhưng mà đến cuối cùng, cả hai chiến binh đều chết.
Làm sao họ có thể chống lại một sinh vật mà có thể dùng những kĩ năng của họ chống lại chính họ, người mà đã đối mặt với những thứ kinh dị khủng khiếp đến mức mà đa số nhân loại sẽ hóa điên nếu nhìn phải nó, và kẻ đã sống cuộc sống mà mặc vô số lời nói dối như một cái áo choàng?
Sunny nhìn theo cái xác thứ hai ngã xuống đất, tắm trong máu, ánh sáng mờ nhạt trong ánh mắt không tin tưởng tắt đi, và cậu thở dài.
'Huy hoàng của mày đó, đồ ngu đáng thương hại...ngon không? Ngọt không? Đắng không? Hay là không có vị gì cả, như là cái lời nói trống rỗng là nó?'
Quay người khỏi hai kẻ đã chết, cậu liếc nhìn đám đông, cho rằng bây giờ sẽ thấy được sự đau đớn và không vui trên gương mặt đám khán giả.
Dù sao thì cậu vừa mới giết hai người trong số họ.
Nhưng mà hi vọng của cậu ngay lập tức bị dập tắt.
Đám người trên khán đài không hề buồn phiền bởi cái chết của những chiến hữu của họ. Thay vì đó, họ thậm chí còn háo hức, kiêu hãnh và vui vẻ hơn nữa.
Cười to cười nhỏ, họ chỉ về phía cậu và hét lên từ kia, lặp đi lặp lại.
Chỉ là lần này, có một từ mới.
Tất cả bọn họ hét lên
...Bóng tối!