Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 611: Lãnh Chúa Bất Tử



Chương 611: Lãnh Chúa Bất Tử

Sau một lúc, trong bóng tối, Elyas đột nhiên lên tiếng, nói với Sunny theo cách một chiều như thường lệ.

Trong vài tuần qua, tên Thức Tỉnh trẻ tuổi này đã hình thành thói quen đôi lúc nói chuyện với đồng đội ác mà của hắn, mặc dù sinh vật đáng sợ kia không thể trả lời với gì hơn là đôi lúc gật đầu hay lắc đầu, hoặc là hờ hững nhún vai. Nói chuyện với Bóng Tối không hẳn là một cuộc đối thoại, nhưng mà...

Có lẽ đó là một trong vài thứ ít ỏi mà đang giữ hắn không phát điên.

...Sunny có thể hiểu được tại sao tên kia phải làm vậy, vì sự thiếu đi khả năng nói chuyện là một trong những thứ mà đang đẩy bản thân cậu đến ngưỡng cửa tâm thần, cướp đi nhiều hơn nữa nhân tính của cậu.

"Này ác ma. Ngươi...ngươi nghĩ là thật không? Về cây kiếm gỗ kia..."

Sunny nhìn chăm chú người trẻ tuổi, rồi nhún vai. Cậu không có ý kiến gì về chủ đề đó, vì cậu không biết cây kiếm gỗ kia là gì."

Elyas thở dài.

"Trước khi Hiếu Chiến bắt chúng ta, ta đã nghe nói về những Thử Thách tàn nhẫn của chúng. Thật ra thì mọi người ở nhà đều nghe nói. Sự kinh dị về Đấu Trường Đỏ là thứ mà mọi người cha mẹ đều dùng để dọa trẻ con, khiến chúng nghe lời."

Hắn trở nên im lặng, rồi sau một lúc mới tiếp tục, giọng nói bằng phẳng:

"...Nhưng mà họ cũng nói rằng có một cách để thoát khỏi nơi tồi tệ này. Nếu có người đủ can đảm...nếu họ đủ chính trực...thì họ rồi sẽ được trao một cây kiếm gỗ, và nhận được quyền chiến đấu giành lấy tự do cho mình."

Sunny khẽ quay người, nghiêng đầu.

'Truyện cổ tích hay đó...'

Tên nhóc tội nghiệp đang tự lừa gạt bản thân nếu hắn cho rằng đám tôn thờ Chiến Tranh sẽ thả họ đi. Can đảm, chính trực...những khái niệm đó là xa lạ với đám sùng đạo thần kinh kia.

Hay nên nói là chúng hiểu nó hoàn toàn khác.

Sunny đã dùng đủ thời gian quan sát đám Chiến Binh - hay Hiếu Chiến, theo cách gọi của Elyas - để hiểu chúng không phải loại người độc ác, hay ít nhất là chúng không xem bản thân là vậy. Thế giới quan của chúng vặn vẹo và tàn nhẫn dã man, nhưng khá là đơn giản.

Chúng tin tưởng vào sự chật vật, vào sự huy hoàng. Người ta phải chật vật mới có thể đạt đến huy hoàng, và bản thân sự chật vật đó là thứ huy hoàng nhất. Đó là tại sao chúng lại vui sướng khi nhìn thấy kẻ ưa thích mới nhất của chúng, Bóng Tối, tàn sát qua đấu trường, cho dù hắn giết thứ gì, hay là ai khác - đám Sinh Vật Ác Mộng hay là bạn bè và gia đình của chúng.

...Vì chết trông lúc chật vật chống lại một đối thủ áp đảo là dạng huy hoàng tối cao. Chết bởi tay cậu là một vinh dự và một cách thể hiện đức hạnh của chúng.

Thứ duy nhất chính trực hơn là bị giết bởi một kẻ địch mạnh mẽ hơn...là giết kẻ địch đó.

Trong đầu chúng, đám Chiến Binh thấy việc họ làm với đám nô lệ không phải là bất công tàn nhẫn, mà là một món quà nhân từ. Đám nô lệ không bị buộc tàn sát lẫn nhau vì giải trí cho đám đông. Thay vì đó, chúng đã được hào phòng cho một cơ hội bước trên con đường đúng dắn và vươn đến sự huy hoàng...

Đó là tại sao Sunny không nghĩ bất cứ tên nộ lệ nào sẽ được phép rời khỏi đấu trường. Làm vậy sẽ là một tội lỗi vĩ đại nhất, một sự sỉ nhục xấu hổ mà đám Hiếu Chiến, trong sự nhân từ biến thái của chúng, sẽ không bao giờ khiến đám nô lệ phải chịu đựng.

Với chúng, đó là loại tàn nhẫn độc ác nhất.

'Đám tâm thần chết tiệt...'

Sunny không chắc là mỗi người tôn sùng Thần Chiến Tranh đều kì quặc như này. Thật ra thì cậu khá chắc là cái giáo phái tham chét sợ sống này được sinh ra ở đây, ở Vương Quốc của Hi Vọng. Đám chủ nô mà cậu đã gặp ở Ác Mộng Đầu Tiên cũng tôn thờ cùng vị thần, nhưng mà không hề giống đám cuồng nhiệt tham chiến này...

Vương Quốc của Hi Vọng là một nơi rất kì lạ, từ những thứ ít ỏi mà cậu biết được thông qua Elyas.

Sunny bây giờ biết được bản thân đã bị đưa đến khoảng thời gian chừng một ngàn năm sau sự phá hủy của vương quốc thật sự bởi Thần Mặt Trời. Bây giờ, chỉ có cái tên là còn sót lại. Những người sống trong vùng đất này thậm chí còn không biết Ác Ma Khát Vọng là ai, nếu có biết, thì chỉ là cô từng bị trừng phạt bởi những vị thần và bị cầm tù trong Tháp Ngà.

Và nghĩa vụ của họ là canh giữ nhà tù đó.

Trong nghĩa vụ này, người của vương quốc được dẫn dắt bởi bảy vị lãnh chúa. Hay đúng hơn là năm, vì hai người đã chết.

Bản thân Tháp Ngã vẫn chưa bị tách rời khỏi những đảo còn lại, và vẫn còn ở trung tâm của vùng này, vây quanh bởi một thành phố lớn - thành phố xinh đẹp với những cây cầu trên không và những cống nước trắng mà cậu đã nhìn thấy được tái tạo từ tro tàn khi vừa bắt đầu Ác Mộng. Nhà của Elyas.

Tháp Ngà là nơi sống của những người tôn thờ Thần Mặt Trời, và được bảo vệ bởi hai trong năm vị lãnh chúa còn lại.

Phía tây của vùng thuộc về phe phái đông đúc thứ nhì của Vương Quốc của Hi Vọng, những kẻ tôn thờ Chiến Tranh, và đây là nơi mà Sunny đã bất hạnh tìm thấy bản thân. Cậu đã thấy những bức tượng của Thần Chiến Tranh ở vài nơi trong đấu trường, mặc dù chúng không giống cái mà cậu nhìn thấy ở hòn đảo kì lạ với dòng sông chảy tròn.

Những bức tượng của vị Thần của Chiến Tranh, cũng như của sự sống, tiến bộ, công nghệ, thủ công, trí tuệ, và nhân loại đều miêu tả ông ta ở dạng chiến binh hùng mạnh trong một bộ giáp nặng nề, cầm ngọn giáo đẫm máu và một cái khiên rạn nứt.

Những Chiến Binh đó cũng được dẫn đầu bởi một trong những lãnh chúa - nữ tư tế xinh đẹp của Chiến Tranh, người có tên là...

Solvane. Người mĩ nữ hoàn hảo kìa là một trong những kẻ thống trị Vương Quốc của Hi Vọng.

Những kẻ tôn thờ Thần Chiến Tranh và Thần Mặt Trời có vẻ như có mâu thuẫn, và những lãnh chúa dẫn đầu họ cũng vậy. Đó là cách mà Elyas và gia đình hắn rơi vào cảnh bị bắt lấy và mang đến đấu trường này, biến thành những nô lệ phải chiến đấu trong Thử Thách.

Hai vị lãnh chúa còn lại là trung lập và không dính dáng gì, vì phe phái của họ nhỏ hơn nhiều và không nắm thực quyền. Một kẻ ở xa phía bắc, còn lại là đâu đó về phía đông. Elyas không biết quá nhiều về chúng, nên Sunny cũng vậy.

...Cậu chỉ biết năm kẻ lãnh chúa kia, không phải nghi ngờ, là những xiềng xích trường tôn mà được nhắc đến trong mô tả của Xích Bất Tử. Những kẻ canh tù bất tử được tạo ra bởi Thần Mặt Trời để giữ Hope trong tòa tháp của cô ta, xiềng xích...mãi mãi.

Thứ mà đã từng là nghi ngờ bây giờ đã là khẳng định. Có quá nhiều đầu mối, vài thứ cậu đã có được trước cả khi tiến vào Hạt Giống, và vài thứ cậu gom góp được từ lời nói của tên trẻ tuổi.

Và có lẽ...chỉ có lẽ...kiến thức đó có thể giúp cậu có được tự do.

(Hope là tên của daemon nên kể từ giờ để nguyên khi dùng chỉ người đó, còn tên vương quốc thì vẫn để là Vương Quốc của Hi Vọng.)