Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 610: Tâm Trí Của Một Quái Thú



Chương 610: Tâm Trí Của Một Quái Thú

"Bóng Tối! Bóng Tối! Bóng Tối!"

...Sunny hơi lung lay, nhìn thanh kiếm gãy trong tay. Nó gãy từ lúc nào vậy? Cậu không nhớ rõ lắm. Đây là một trong những món vũ khí đầu tiên mà cậu nhặt trong đấu trường, ngay sau khi giết...đợi chút, cậu giết ai để lấy cây kiếm này ấy nhỉ?

Những gương mặt xoay vòng trong đầu cậu, nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt trống rỗng. Có quá nhiều nên cậu thậm chí còn không thể tất cả gương mặt đó đều từng thuộc về kẻ địch thật sự hay chỉ là do cậu tưởng tượng ra. Không, cái này là thật...người đầu tiên mà cậu giết trong đấu trường. Đó là trận chiến cậu có được thanh kiếm này.

Những ngày nay, cậu gặp khó khăn trong việc nhớ lại nhiều thú.

Sunny ném cây kiếm gãy đi và nhìn đám đông mà đang reo hò tên cậu. Bóng Tối...đúng vậy! Đó là cậu.

'Mày bị gì vậy thằng ngu...từ bao giờ mà đó là tên mày?'

Cậu gầm gừ, ước gì đã ném thanh kiếm kia về phía một người trong đám kia. Mà cũng chẳng được gì - có những pháp thuật mạnh mẽ mà tỏa ra khắp đấu trường đá cổ đại này. Vài thứ là để ngăn những chiến binh bỏ trốn, vài thứ khác là để bảo vệ khán giả khỏi họ. Vài thứ, cậu thậm chí còn không biết là làm gì.

Mọi nỗ lực thoát khỏi nơi đáng nguyền rủa này đều đã thất bại...đến hiện tại.

"Ác ma...ổn chứ?"

Sunny đứng yên vài giây, rồi liếc sang Elyas, chậm rãi quay trở lại từ trạng thái đầu óc kì lạ mà trận chiến đã khiến cậu rơi vào. Tên trẻ tuổi kia nhìn cậu với biểu hiện kì lạ trên mặt, một chút dè chừng che giấu sâu trong ánh mắt xanh nhạt.

Hắn ta đã mạnh hơn đáng kể trong vài tuần mà họ đã chiến đấu với đủ loại quái vật - cả Ác Mộng lẫn nhân loại - trong sân đấu. Mọi mảnh hồn mà hắn hấp thụ không phải lãng phí. Kĩ Năng chữa trị của hắn bây giờ mạnh mẽ hơn nhiều, mà kĩ năng của chiến binh của hắn cũng nở rộ. Gương mặt cũng đã thay đổi, trở nên gầy gò và góc cạnh hơn...gần trưởng thành.

Không có lựa chọn khác ở địa ngục này ngoài sớm trưởng thành...

Cơn đau từ Khiếm Khuyết tràn qua Sunny, cuối cùng cũng phá vỡ trạng thái kì lạ kia. Cậu nghiến răng, và gật đầu.

"Ừ...tốt. Gần đây ngươi rất kì lạ. Ta vẫn còn chút tinh túy, nên để ta chữa trị cho ngươi trước khi chúng ta quay trở lại lồng giam."

Sunny cho phép tên trẻ tuổi đến gần và kích hoạt Kĩ Năng Phân Loại, nhìn chăm chú đám Hiếu Chiến họ vừa giết. Lần này đúng là khá khó khăn...tên khốn kia suýt chút nữa cắt đứt tay cậu.

Đám chủ nô mà họ đã phải chiến đấu dạo gần đây đã trở nên mạnh hơn.

'Có gì đó sai.'

Sunny không suy nghĩ về đám Hiếu Chiến. Cậu đang suy nghĩ về trạng thái của bản thân. Vào lúc ban đầu, cậu đã ở tình trạng rất tệ...ngày qua ngày, cậu chiến đấu trong đấu trường, nhận phải nhiều vết thương tồi tệ và bị đánh đập, hết lần này đến lần khác, chỉ để cào cấu tranh giành sự sống bằng cách nào đó, và lại bị ném trở về lồng giam.

Ban đầu, cậu đã giữ tinh thần tích cực bất chấp sự kinh dị của tình huống này. Cậu tiếp tục suy nghĩ và quan sát xung quanh, cố tìm kiếm cách trốn thoát. Cậu vẫn có hi vọng.

Nhưng sau một lúc, khi mà không có gì hiệu quả, gánh nặng từ đau đớn, tra tấn, và sự vô vọng trở nên ngày càng nặng nề hơn, rồi nặng hơn nữa. Một hạt giống tuyệt vọng đã cắm rễ vào trong linh hồn cậu. Và một khi nó ở đó, nó bắt đầu mọc không thể kiểm soát, đe dọa khiến cậu vỡ tan thành nhiều mảnh.

...Sunny chưa bị bẻ gãy. Nhưng cậu phải tìm kiếm cách sống sót đấu trường mà không mất từng miếng thịt mỗi lần, cố gắng cầm cự đến khi cơ hội trốn thoát xuất hiện.

Cậu tìm thấy con đường đó trong Khiêu Vũ Bóng.

Ý tưởng đã được giữ sâu bên trong tâm trí cậu từ lúc lâu, nhưng chỉ bây giờ, đối mặt với sự tuyệt vọng nghiền nát linh hồn, thì Sunny mới gọi nó ra ánh sáng. Cậu đã quyết định thử mở rộng phạm vi của phong cách chiến đấu của mình để bao gồm không chỉ bóng của nhân loại, mà của cả Sinh Vật Ác Mộng.

Kết quả...là một sự thành công vang dội.

Có cơ thể ác ma, Sunny dễ dàng đến bất ngờ nhìn đến bản chất của cách đám quái vât điên dại kia chiến đấu, cách chúng dùng cơ thể khủng khiếp và kĩ năng tà ác của mình để xé, cào, và hủy diệt mọi thứ cản đường. Và rồi, cậu cướp lấy nó.

Cậu cũng có móng vuốt. Cậu cũng có răng nanh và sừng. Cậu cũng có thừa sự căm ghét và tàn nhẫn cháy trong tim.

...Mà đến cùng thì có cơ thể ác ma cũng không quan trọng. Đó là sự chấp nhận thay đổi cách suy nghĩ về thứ cần làm.

Tại sao cậu không thể học cách tàn phá, xé xác, và hủy diệt mọi thứ từ đám sinh vật kia?

Cậu đã làm chính xác như vậy, và chậm rãi, thể hiện trong đấu trường của cậu dần được cải thiện. Có khả năng noi theo đám Sinh Vật Ác Mộng không chỉ tăng cường phong cách chiến đấu, nó còn khiến đám quái vật kia trở nên dễ đoán hơn, và nhờ đó kém nguy hiểm hơn.

Đương nhiên là việc đó không hề dễ dàng. Thật ra thì hiểu được đám Đồi Bại chiến đấu như thế nào và những động lực thôi thúc chúng, theo một cách, là khó hơn nhiều việc phân tích ngay cả những phong cách chiến đấu phức tạp nhất. Tâm trí của chúng biến thái, kì lạ, và xa lạ với mọi thứ cậu biết trước đó.

Dù vậy, cậu không có gì khác để làm ngoài tập luyện, như thể tính mạng phụ thuộc vào nó. Vì nó đúng là như vậy.

Và cuối cùng, nỗ lực của cậu có thành quả.

Sunny không nhớ rõ lúc mà cậu đã có đột phá, nhưng đến lúc nào đó, cậu thấy mình có thể hiểu được đám Sinh Vật Ác Mộng tốt hơn nhiều. Từ điểm đó trở đi, sự làm chủ với Khiêu Vũ Bóng, thứ mà đã bị trì trệ kể từ giải đấu ở Mộng Cảnh, rốt cuộc lại bắt đầu tiến bộ.

Và với tốc độ đáng sợ.

Bây giờ, Sunny đã có thể dùng Khiêu Vũ Bóng để hóa hành hình dạng và tư thế của mọi kẻ địch, ít nhất là trong đầu, và nhờ đó biết được cách chúng sẽ cố hủy diệt cậu. Biết được điều đó, cậu có thể đoán trước và giết trước, từng con một, ngày qua ngày, tuần qua tuần...

Và bây giờ là vậy đây.

Suýt quên mất bản thân.

Trong lúc Elyas chữa trị vết thương, Sunny nhìn chăm chú tên Hiếu Chiến đã chết, gương mặt nhăn nhó hơn.

'Mình...đang trở thành một Sinh Vật Ác Mộng?'

Ý nghĩ đó khiến sống lưng cậu lạnh ngắt.

Mà một thứ làm sao lại trở thành Đồi Bại?

...Một thời gian sau đó, trong lồng giam, Sunny nhìn chăm chú bóng tối, sợ hãi. Đây...đây không phải sự nguy hiểm mà cậu đoán trước. Bị đẩy vào cỗ máy nghiền thịt khủng khiếp của đấu trường, cậu đã quá tập trung vào việc sống sót những trận chiến kinh khủng kia, nên cái khả năng về bản thân cái tôi bị hủy diệt, từng chút một, chưa bao giờ được cậu tính đến.

Chính xác, thì chuyện gì đang xảy ra với cậu?

Sunny nhìn chăm chú những song sắt không thể phá hủy của cái lồng giam, và rùng mình.

'Chết tiệt...mình thật sự, thật sự cần rời khỏi đây...'

Nhưng bằng cách nào? Cậu đã cố gắng trốn thoát ngay từ đầu, mà không có chút cơ hội nào dù nhỏ nhoi nhất. Cái vòng cổ chết tiệt này đảm bảo cậu sẽ không bao giờ có thể rời khỏi đấu trường...

Đôi mắt đen nheo lại.

'Không...không, mình phải duy trì, chỉ lâu hơn chút nữa. Sự điên cuồng này sẽ không kéo dài mãi mãi.'

Nó đơn giản là không thể. Nửa số lồng giam trong hầm ngục đã trống rỗng, những thứ sống trong đó bị tàn sát trên sân đấu đá đỏ.

Đám Hiếu Chiến đang chậm rãi hết nô lệ để giết.

Và khi con số đó giảm quá nhiều, với chỉ những con quái vật hung tợn và chết chóc nhất còn sót lại...

Chuyện gì đó chắc chắn phải xảy ra.

...Phải không?

Một cảm giác tuyệt vọng lạnh lẽo nhấn chìm tâm trí cậu.

'Nhưng lỡ như là không?'