Chương 613: Trường Phái Ma Thuật
Có nhiều giờ đến khi họ sẽ lại bị đưa đến đấu trường. Sunny nhìn chăm chú những bức tường, như thể hi vọng có thể thấy được bí mật gì đó từ thứ đá cổ đại.
Nhưng cậu có thể thấy gì? Chúng chỉ là đá cũ kĩ mà thôi. Không có gì thú vị trên bề mặt, và bên dưới đó cũng không có gì thú vị cả.
Sau một lúc, Sunny hít một hơi thật sâu và lại ngồi xuống, cố khiến bản thân dễ chịu nhất có thể bên trong cái lồng giam hẹp này. Rồi, cậu đóng lại mọi giác quan, đẩy đi sự hiện diện của vô số vật quanh mình, mùi hôi của nhà tù, cơn đau từ cơ thể kiệt sức...mọi thứ mà phân tán suy nghĩ của cậu.
'Mình biết gì về ma thuật?'
Một câu hỏi làm người ta nản lòng.
Bản thân cái từ đó cũng dễ hiểu sai. Con người trong thế giới của cậu dùng nó để miêu tả bất cứ Phân Loại nào có khả năng gây ra tổn thương trực tiếp đến kẻ địch, chứ không tăng cường khả năng chiến đấu của người Thức Tỉnh - đặc biết là những loại có thể làm vậy từ tầm xa. Nhưng đó không phải thứ mà Sunny cần.
Không, thứ cậu hứng thú không phải loại khả năng mà tồn tại bên trong khuôn khổ quen thuộc của sức mạnh siêu nhiên, mà là bản thân những biện pháp được dùng để tạo ra khuôn khổ đó, hoặc ít nhất là loại mà tồn tại bên ngoài phạm vi của Phân Loại.
Đó, với cậu, mới là ma thuật thật sự.
'Nhưng mà ma thuật đó cũng có nhiều loại khác nhau...những loại nào mà mình đã từng chứng kiến?'
Có ba cái cậu có thể nghĩ đến. Đầu tiên là thứ cậu quen thuộc nhất - dệt ma pháp, thứ mà cậu tin rằng là ma thuật của bản thân Weaver. Bản thân Ma Pháp cũng được tạo ra từ nó, cũng như mọi vật phẩm kì diệu mà Ma Pháp tặng cho người Thức Tỉnh - những Ký Ức và Tiếng Vang. Đây là loại ma thuật mà mọi nhân loại đều biết, và đa số tin rằng nó là loại duy nhất trên đời.
Sunny thì đã biết được ma thuật không đồng nghĩa với Ma Pháp, và có nhiều cách khác để tạo ra phép màu mà không phải dệt ma pháp.
Đầu tiên mà cậu thấy là ở bên trong Tiếng Vang của Thánh, thứ có tàn tích của một loại dệt thô sơ hơn ẩn giấu bên dưới những sợi chỉ hư ảo thường thấy trước khi cậu biến cô thành Bóng. Sau đó, cậu đã gặp lại loại dệt xa lạ kia bên trong bức tường của Tháp Mun.
Loại Ma Thuật này thuộc về Hoàng Tử Địa Ngục, người em của Weaver. Sự tương tự giữa chúng không khó nhận ra, nhưng Sunny không biết daemon nào bắt chước kẻ còn lại - liệu Weaver đã hoàn thiện thứ ma thuật người em mình tạo ra, hay là người con út của Không Rõ đã dựa biện pháp chế tạo của mình trên sáng chế của anh/chị cả.
Đánh giá hai loại ma thuật đó, dễ dàng tưởng tượng được tất cả đều có liên quan đến một loại dệt. Nhưng mà, kết luận đó có thể là sai...Sunny biết vì loại thứ ba mà cậu đã từng gặp.
Những thứ kì diệu mà Thần Mặt Trời đã tạo ra - con dao hắc diện thạch mà cậu lấy từ tế đàn trắng của Thánh Địa của Noctis trước khi rời đi đến Đền Thờ Đêm, và giờ đang nằm trong Hòm Hám Của mà không thể gọi ra.
Con dao đen đó không có dệt gì bên dưới bề mặt...thay vì đó, chỉ là một ánh sáng rực rỡ, như thể bao trùm cả một đại dương hồn tinh bất tận, với một Sợi Chỉ Định Mệnh duy nhất được đặt vào ánh sáng tinh khiết kia trong lúc nó được gập lại vô số lần quanh bản thân và hình thành một vòn tròn bất tận.
Đó là ma thuật của Thần Mặt Trời...nếu một sự kì diệu thần thánh có thể được gọi là ma thuật. Dù sao đi nữa, con dao đen - và sau đó, con dao gỗ mà cậu dùng để giết Solvane - chứng minh rằng người ta không cần phải dùng một loại dệt nào đó làm nền tảng của pháp thuật. Đó chỉ là cách độc đáo mà Weaver dùng, và người em của họ theo sau.
Nên...ma thuật của Hope có thể cũng hoàn toàn độc nhất.
Kẹt trong cái lồng sắt, Sunny cay mày. Làm sao để tìm kiếm thứ mà có thể trông như bất cứ thứ gì?
Nghĩ đến thì...có một loại ma thuật khác nữa mà cậu từng gặp. Hay nên nói là vài loại khác nhau, đều được liên kết bởi cùng cách hình thành: phép thuật kí tự.
Đầu tiên là đã thấy nó bên dưới nhà thờ đổ nát của Thành Phố Hắc Ám, bên trong cái nhà tù nhỏ mà cái xác mang mặt nạ của Weaver bị xích bên trong một vòng tròn đứt đoạn. Vòng tròn đó được khắc vào đá, vây quanh bởi vô số những biểu tượng mà cậu không nhận ra.
Cổng Dịch Chuyển trong Tòa Tháp Đỏ cũng được bao quanh bởi vòng tròn kí tự...cũng như vòm đá ở tầng trên cùng của Tháp Mun và cánh cổng liên kết với nó, nằm trong cái vọng lâu trangws xinh đẹp của Tháp Ngà.
Một nơi khác nữa mà cậu nhìn thấy thứ pháp thuật kí tự là ở Đền Thờ Đêm...ở đó, chúng được chạm khắc bởi người nào đó từ gia tộc Valor, hoặc tối thiểu là được họ tìm đến và tái sử dụng.
Nên, cơ bản là, cậu quen thuộc với ba cách tạo ra ma thuật. Một là dệt ma pháp, cũng như phiên bản của nó mà Hoàng Tử Địa Ngục dùng. Còn lại là phép mầu của thần Mặt Trời, thứ mà cậu thậm chí còn chẳng biết nên bắt đầu tìm hiểu từ đâu.
Và cuối cùng là dựa trên những cách khắc kí tự, và có vẻ như đó là thứ mà được nhân loại dùng nhiều nhất - ở Vương Quốc của Hi Vọng và ở Vùng Đất Lãng Quên láng giềng.
'Hử...'
Nhưng mà có một điểm nhỏ không phù hợp.
'Tại sao cổng ở Tháp Mun lại được tạo ra bởi ma thuật kí tự chứ không phải loại dệt ma pháp thô sơ, như tất cả những thứ khác ở đó?'
Hay là vì nó liên kết đến với cái ở Tháp Ngà? Hoàng Tử Địa Ngục đúng là đã xây dựng tòa tháp ở Bầu Trời Bên Dưới rất lâu sau khi Hope xây tháp của cô. Thật ra thì ông ta đã làm vậy sau khi người chị bị cầm tù, để thu hoạch thứ lửa thần thánh mà đã hủy diệt lĩnh vực của cô. Nên cũng hợp lý khi ông ta đã dùng loại ma thuật kí tự để xâm lấn vào hệ thống mà đã tồn tại của những cổng dịch chuyển mà nó dựa trên.
Vậy là...Hope, có lẽ, là nguồn gốc của ma thuật kí tự đó? Hoặc ít nhất là người dùng nó?
Sunny thở dài, cảm thấy mệt mỏi và hao hụt, rồi nhắm mắt lại.
Cậu phải ngủ dù chỉ một chút xíu, cho phép cơ thể và tâm trí nghỉ ngơi trước những trận đấu vào ngày mai.
Đặc biệt là bây giờ khi cậu không chỉ phải sống sót chúng, mà còn phải làm vậy trong lúc tìm kiếm bất cứ dấu hiệu gì của những kí tự bên trong đấu trường...