Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 614: Vải Vẽ Của Hope



Chương 614: Vải Vẽ Của Hope

Một ngày mới mang cùng với nó một phần đau đớn, cực khổ và tuyệt vọng mới.

Sunny và Elyas bị lôi đến sân đấu, tên hiếu chiến Vượt Bậc mọi ngày dẫn bằng sợi xích gắn vào vòng cổ. Sunny loạng choạng về phía trước, ánh mắt khóa chặt vào tấm lưng to của tên kia.

Tên tù nhân này cực kì cao đối với nhân loại, chiều cao của hắn còn hơn cả con ác ma bóng tối mà Sunny đang ở trong. Dáng người hắn ta nghiêm trang và hùng mạnh, một cảm giác sức mạnh đáng sợ tỏa ra từ nó gần như thành dạng vật chất. Tên sứ đồ của Chiến Tranh mặc bộ giáp da rách rưới và bộ áo choàng đỏ tơi tả, những chi tiết bị che giấu đằng sau cái mũ áo trùm kín.

Trong vài tuần qua, Sunny chưa bao giờ nhìn thấy mặt hắn, hay là nghe hắn nói chuyện.

Cây đao to đùng trên lưng tên Vượt Bậc này cũng trông đặc biệt. Nó chắc chắn là được yểm lên thứ ma thuật hùng mạnh nào đó...bây giờ khi Sunny chuyển ý nghĩ đến bản chất của ma thuật, cậu lặng lẽ quan sát những đường kí tự khắc dọc theo lưỡi món vũ khí nặng nề kia.

'Lại là phép thuật kí tự...'

Hợp lý...những người cổ đại này có thể dùng cách nào khác nữa để đưa ma thuật vào vũ khí của họ? Họ đâu phải có thể dựa vào Ký Ức hay là dệt ma pháp. Dù vậy, những vũ khí ma thuật có vẻ hiếm hơn nhiều ở Vương Quốc của Hi Vọng so với ở thế giới thức tỉnh. Đa số những người Thức Tỉnh mà Sunny từng chiến đấu ở sân đấu này đều dùng vũ khí tầm thường hoặc là thứ có những pháp thuật rất thô sơ, và yếu ớt.

Còn lâu mới so sánh được với những Ký Ức mạnh mẽ mà Sunny đã quen thuộc, mặc dù Sunny không biết liệu đó là bản chất của thời đại này, hay là chỉ một dấu hiệu khác về sự thụt lùi tổng thể mà có vẻ như ngự trị ở tàn tích của Vương Quốc của Hi Vọng. Mọi thứ ở đây có vẻ lạc hậu, mài mòn, và trên bờ vực tan rã.

Cả vùng này rõ ràng là đang có xu hướng đi xuống, và đã như vậy từ một lúc lâu rồi.

...Trong lúc nhìn những kí tự trên cây đao kia, cậu cũng để ý thấy nó có vài vết nứt mẻ. Bộ giáp da của tên khổng lồ câm nín kia cũng có nhiều vết trầy hơn so với trước kia...

Có vẻ như tên Vượt Bậc này cũng tham gia vào những trận chiến trong đấu trường.

'Chắc là cũng sẽ đến lúc phải chiến đấu với con quái vật này...'

Cuối cùng, cánh cửa sắt gỉ sét xuất hiện trước mắt, ánh mặt trời chói lòa xuyên qua những song sắt trên đó. Âm thanh ồn ào của đám đông vang vọng trên những bức tường đá, tràn qua cậu như một cơn thủy triều.

Cánh cửa mở ra, và những sợi xích được tháo khỏi vòng cổ. Sunny và Elyas tiến vào hộp giết chóc đầu tiên và nhìn đối thủ bò ra từ một đường hầm tương tự.

Tên Thức Tỉnh trẻ tuổi giơ lên vũ khí - một cây giáo ngắn làm từ một cái sừng vặn vẹo - và nặn ra một nụ cười yếu ớt.

"May mắn...may mắn ở bên chúng ta hôm nay, Ác Ma! Đám sinh vật kia gọi là Kẻ Đào Hang. Trên đá cứng, lợi thế chủ yếu của chúng đã bị mất! Chỉ cần đừng để bị chúng nuốt lấy..."

Sunny gầm gừ, rồi lao về phía trước và rống lên.

...Khó. Hôm nay sẽ khó.

Cậu bị buộc phải dùng Khiêu Vũ Bóng để nhìn vào linh hồn đám Sinh Vật Ác Mộng, bất chấp việc nghi ngờ làm vậy quá nhiều sẽ đe dọa hủy diệt phần tâm trí vốn đã bất ổn của mình. Cậu cũng phải tập trung vào trận chiến và quan sát kỹ lưỡng nhà hát cổ đại này, hi vọng tìm đến dấu vết gì đó về ma thuật của Hope.

Gần như những đợt rèn luyện đầu tiên với Thánh, khi mà cậu vừa phải chống lại đợt tấn công của cô vừa phải tập trung vào cái bóng của bản thân để giải mã bí mật trong điệu nhảy của nó. Vấn đề là, lúc đó, cậu chỉ bị đánh bầm dập.

Bây giờ, cậu không được phép thua.

Sunny lao đến đám Đào Hang buồn nôn kia, trông như những cái túi thịt phồng lên với cái hàm tròn khổng lồ mở ra trên đó, và cố tàn sát đám quái vật mà không bị chúng ăn thịt.

...Trận chiến đấu tiên đến và qua, và rồi, đến thời gian cho trận thứ hai, và thứ ba, và thứ tư.

Sunny đã giết đám Đào Hang kia, rồi một sinh vật mà trông như một bộ xương khổng lồ biết di chuyển, những thứ xương xanh lục của nó cứng như đá hoa cương, rồi đến một bầy kiến quái vật mà bao phủ lấy sàn của sân đấu như một tấm thảm, và sau đó là một sinh vật mà như một ngọn núi không ngừng tiết ra thứ bùn bầy nhầy mà có những thứ lưỡi hái thép sắc bén như dao cạo nhô ra từ cơ thể nó.

Cơ thể cậu bị xé, cắt, nghiền nát, và gặm. Elyas đã chữa trị đa số những vết thương nghiêm trọng, nhưng mà những thứ còn lại thì vẫn còn, không đáng để lãng phí tinh túy vào hiện tại.

Sunny lại một lần nữa bị áp đảo bởi sự đau đớn, giận dữ và nhu cầu nghiệt ngã phải chiến đấu vì sinh tồn. Mọi thứ khác biến mất...thứ duy nhất còn lại là chiến đấu, máu, và giết.

Và sợ hãi.

...Nhưng mà hôm nay nhiêu đó là không đủ.

Cậu cố gắng xuyên qua màn sương từ chiến đấu mà đã bao phủ lấy tâm trí và tiếp tục tìm kiếm, quan sát mọi ngóc ngách của Đấu Trường Đỏ - sàn nhà của sân đấu, những bức tường vây quanh nó, những hàng ghế trên cao - tìm kiếm những kí tự được chặm khắc tinh xảo.

Nhưng cậu chỉ tìm thấy những bức tượng Thần Chiến Tranh, những gương mặt vui vẻ của khán giả, và bề mặt phong hóa của vật liệu đá cổ xưa. Không có dấu vết của chạm khắc ở đâu cả.

'Mày ở đâu...ở đâu chứ...'

Trận đấu thứ năm suýt khiến cậu mất mạng. Trong lúc chiến đấu với một kẻ địch quen thuộc - một sinh vật giống sâu khổng lồ mà sở hữu sức sống như bất tận - Sunny vấp chân trên bề mặt không bằng phẳng của đấu trường, mất thăng bằng, và ngã lăn ra.

Nếu không nhờ Elyas, người không biết sợ hãi mà nhảy ra trước để kéo đi sự chú ý của sinh vật khủng khiếp kia, thì cậu có lẽ đã bị tàn nhẫn vồ lấy, thậm chí là mất mạng.

Lần đầu tiên Sunny chiến đấu với sinh vật này, nó rốt cuộc chịu thua tổn thương linh hồn mà liên túc bị Cảnh Tượng Tàn Nhẫn gây ra. Nhưng mà hôm nay cậu không có món Ký Ức chết chóc đó giúp đỡ...chỉ có vuốt, răng, và sừng.

Cuối cùng, Sunny phải thật sự xé con vật khổng lồ kia thành nhiều mảnh. Chỉ khi cơ thể nó bị xé nát hoàn toàn thì con sâu kia mới ngừng tái tạo da thịt mới và hồi phục mọi vết thương, cuối cùng nó cũng chết.

Kiệt sức, Sunny ngã xuống đầu gối và thở dốc, rồi ném một ánh mắt căm ghét về phía đám đông đang reo hò tên mình. Cuối cùng, cậu cúi đầu và liếc về phía cái rãnh rộng trong đá đó của sân đấu mà suýt khiến cậu mất mạng.

Có vài đường rãnh như vậy ở trong những hộp giết chóc, cắt xuyên sàn đá của đấu trường như những kênh rãnh dùng để máu chảy vào. Thường thì, cậu sẽ chú ý đến vị trí của chúng từ trước để tránh việc vấp chân vào khoảnh khắc quan trọng, nhưng hôm nay, với sự chú ý bị tách ra giữa chiến trường và quan sát tìm kiếm, Sunny đã thất bại trong khoảng đó.

'Cái thứ chết tiệt...sao chúng không làm sân đấu bằng phẳng chứ?!'

Ừ thì, câu trả lời khá dễ thấy. Tất cả lượng máu đó phải đi đến đâu đó, và nếu không có những rãnh này, thì cả đấu trường đã dần biến thành một hồ nước đỏ sẫm khổng lồ.

Cậu cau mày.

'Đợi chút...nhưng không hợp lý...'

Sunny khựng lại, phát hiện cánh cửa đến hộp thứ sáu đã mở ra.

Những đường rãnh này cũng cổ đại ngang bằng bản thân Đấu Trường Đỏ...có nghĩa là nó ở đây từ trước cả khi đám Hiếu Chiến tổ chức những thứ Thử Thách biến thái của chúng. Từ lâu trước khi cái tên Đấu Trường Đỏ được người ta đặt ra.

Có nghĩa là những rãnh này đã được cắt vào đá từ lúc nó vẫn còn trắng tinh, và không bị nhuộm máu.

Vậy thì...dùng làm rãnh dẫn máu không thể nào là mục đích của chúng.

Đôi mắt không ánh sáng của Sunny nheo lại. Đột nhiên nhận ra sai lầm của mình.

Ngay từ ban đầu, cậu đã tìm kiếm những kí tự ma thuật trong lúc trông chờ chúng trông giống như những lần trước cậu đã bắt gặp - tinh xảo, nhỏ, và nhiều vô số, được sắp xếp thành những hình dạng này nọ. Và cậu đã không tìm thấy gì cả.

Nhưng thật ra thì những kí tự đã ở ngay trước mắt từ đầu đến giờ...hay nói đúng hơn là ngay dưới chân.

Cậu chỉ quá nhỏ và quá vi mô để có thể nhận ra chúng, như một con kiến bò trên một tấm tranh rộng lớn và không thể nhận ra cả bức hình là gì.

Không có vòng tròn những kí tự được chạm khắc tinh xảo ở đâu trong đấu trường cả...thay vì đó, cả cái sân đấu rộng lớn cổ đại này là một vòng tròn kí tự, một tấm vải mà Hope đã dùng để vẽ nên ma thuật của mình.

...Cậu đang đứng trên bức tranh đó.