Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 616: Sợi Chỉ Đen



Chương 616: Sợi Chỉ Đen

Sunny không hề biết cách tạo ra, giải mã, hay thao túng ma thuật kí tự. Khả năng có sẵn trong người mà có thể nhìn thấy dệt và những cách cấu tạo bên trong những vật phẩm ma pháp, là do nhận từ việc hấp thụ giọt ichor mà rơi ra từ mắt Weaver, nó cũng chi cậu một sự thấu hiểu tiềm thức về tinh túy của dệt ma pháp.

Mặc dù lúc quan sát những Ký Ức được tạo ra bởi Ma Pháp, Sunny không hoàn toàn hiểu được những mục đích tinh xảo của những hình ảnh rộng lớn mà những sợi chỉ hư ảo tạo ra...cậu ít nhất có thể theo trực giác cảm nhận được chút đầu mối.

Cậu không có lợi thế này khi đối mặt với những dạng ma thuật khác. Nên, mặc dù đã có thể nhận ra những pháp thuật mà phủ lấy toàn bộ Đấu Trường Đỏ, cậu cũng không thể đơn giản thay đổi chúng, hay là tạo ra những thứ mới để chống lại những cái cũ.

Cậu đương nhiên có thể cố học những kí tự đó...nhưng mà không có người chỉ dạy và chỉ dựa vào trí tuệ của bản thân để đưa ra những kết luận chính xác từ việc quan sát đủ loại pháp thuật đa dạng, sẽ mất hàng trăm năm để cậu có đủ thấu hiểu để học được cách tạo ra những ma thuật kí tự mà có ý nghĩa gì.

Nhưng mà Sunny không nản lòng. Đúng cậu sẽ không thể sớm tạo ra ma thuật kí tự.

Nhưng mà phá hủy lúc nào cũng dễ hơn nhiều so với chế tạo.

Bị nhốt trong lồng giam nhỏ hẹp, vây quanh bởi mùi của Sinh Vật Ác Mộng và bụi bặm, Sunny nhìn chăm chú vào bóng tối và suy nghĩ.

Phá hủy những pháp thuật của Đấu Trường Đỏ...

Theo lý thuyết, nó có vẻ đơn giản. Cậu chỉ phải phá hủy đủ kí tự để làm gián đoạn những con đường mà chúng tạo ra cho năng lượng linh hồn. Vấn đề với việc đó thì là những kí tự mà Hope dùng là khổng lồ, và được khắc trên thứ đá gần như không thể phá hủy. Sunny không cho rằng bản thân sẽ có thể gây ra đủ tổn thương đến sân đấu để khiến ma thuật hư hại.

...Nhưng mà gây ra một sự gián đoạn nhỏ và tạm thời thì không phải là bất khả thi. Cậu cảm giác bản thân sẽ có thể tối thiểu làm được nhiêu đó...có lẽ đủ để bản thân thaost khỏi thứ pháp thuật mà ràng buộc cậu trong vài giây.

Liệu vài giây tự do có đủ để thoát khỏi nơi nguyền rủa này?

Phải đủ...

Trong lúc chờ đợi trong bóng tối, một hạt giống của một kế hoạch liều mạng bắt đầu hình thành trong đầu cậu.

Đến một lúc nào đó, Sunny ngồi thằng lưng và xếp bằng chân trong trung tâm của lồng giam, khiến nó hơi đung đưa. Nâng lên một tay quái vật, cậu nhìn nó một lúc, rồi ra lệnh cho tinh túy bóng tối chảy về phía trước, tập trung và đỉnh điểm của những ngón tay.

Kể từ khi hấp thụ đốt tay thạch cao của Weaver và nhận được Dệt Xương, xúc giác từ những ngón tay của cậu trải qua một quá trình biến đổi kf lạ. Nó bây giờ phức tạp hơn, sống động hơn, và kĩ càng hơn. Mặc dù tay cậu đang ở dạng quái vật này và bị phủ những thứ chai sần dày cộm, sự nhạy cảm này vẫn còn đó.

Trong lúc bóng tinh tập trung vào đầu ngón tay, cậu cảm giác được một thứ nhàn nhạt, kì lạ. Thật đến mức gần như vật chất...

Dè chừng giơ lên một cái tay khác, Sunny lưỡng lự vài giây, rồi nắm lấy không khí gần một ngón tay mà đang nhột nhột kia và cố kéo tinh túy ra ngoài.

Khiến cậu bất ngờ, nó hiệu quả.

Trong mắt tâm trí của cậu, một thứ sợi hắc ám đột nhiên vươn ra vào không khí, triệu hồi bởi tay cậu. Nó trông không giống những sợi chỉ sáng rực rỡ mà cậu đã quen nhìn thấy trong Ký Ức, và cũng không giống thứ chất lỏng trôi chảy mà tinh túy thường được miêu tả.

Thay vì đó, sợi tinh túy bóng tối trông như làn sương mù hắc ám, tương tự làn khói xám mà tỏa ra từ giáp của Thánh khi dùng bóng quấn lấy cô.

Nó hư ảo, không bền vững, và khó nắm bắt, hoàn toàn không giống những sợi chỉ sắc nét và xinh đẹp mà dệt ma pháp được tạo ra từ.

Sunny khẽ cau mày, và kéo làn sương với một tay trong lúc cốc giữ lấy nó với tay còn lại, muốn kéo căng nó ra, và vì đó càng thêm tập trung.

Nhưng mà, chuyển động nhỏ nhoi này ngay lập tức khiến sợi dây vỡ, tiêu tan, và biến mất, bị một làn gió thổi bay.

'Này...sẽ tốn thời gian đây.'

Nghiệt ngã, Sunny tiếp tục rút ra tinh túy và cố tạo nó thành hình sợi dây mỏng manh và bền bỉ, mỗi lần thất bại lại hao tổn một chút lượng tinh túy trong dự trữ. Đến buổi sáng, cậu đã không có chút tiến bộ, và chỉ đạt được là lãng phí gần hết tinh túy trong những nỗ lực không công.

Chiến đấu sau khi lãng phí quá nhiều sức mạnh như vậy sẽ khiến cậu phải trả giá nhiều hơn.

Nhanh chóng, tên canh tù Vượt Bậc xuất hiện từ bóng tối, những sợi xích loảng xoảng trên thắt lưng hắn. Sunny liếc nhìn tên khổng lồ mặc áo choàng tơi tả, rồi nhắm mắt vài giây.

'Không quan trọng...không sao cả. Đằng nào cũng sẽ chết. Nhưng bây giờ ít nhất là có cơ hội...'

Cậu chiến đấu bên trong đấu trường, giết những Sinh Vật Ác Mộng, thu lấy mảnh hồn để tăng sức mạnh cho Elyas, rồi chỉ vừa đủ sống sót trong trận chiến với những Chiến Binh Thức Tỉnh ở vòng cuối cùng.

Vào đêm, cậu tiếp tục thí nghiệm với tinh túy bóng tối, cố định hình thứ sương mù khó nắm bắt thành thứ gì đó mà trông tương tự sợi chỉ hư ảo, bền bỉ. Khi mà tinh túy cạn kiệt, cậu ngủ vài phút, rồi giật mình thức dậy và làm lại từ đầu.

Khi buổi sáng đến, cậu chiến đấu. Khi mà màn giết chóc kết thúc, ẩn mình trong bóng tối, cậu cố dệt những sợi chỉ từ làn sương mù hắc ám. Bản thân ý tưởng có vẻ rất nực cười, điên rồ, và bất khả thi...làm sao một thứ không thể chạm đến có thể trở nên mạnh mẽ, bền bỉ, và minh bạch?

Cậu xẻo thịt và bị xẻo thịt, rồi chật vật tạo ra thứ gì đó từ không gì cả, ngày qua ngày, đêm qua đêm. Thời gian mất đi ý nghĩa...Sunny đã vô cùng chật vật để có thể tiếp tục, nhưng bây giờ, thiếu ngủ, áp lực không hồi kết của việc cố định hình tinh túy thành một sợi chỉ ma thuật, và nhu cầu phải chiến đấu với lượng dự trữ nửa cạn khiến cậu kiệt sức, cậu đang chậm chạp trượt vào vực thẳm hắc ám không đáy.

Vậy mà, cậu kiên trì với sự ám ảnh của mình, dạy những ngón tay mình cảm nhận những sự biến đổi nhỏ bé nhất của sương mù, và dẫn dắt nó, định hình nó, thử hết cách tiếp cận này đến cách tiếp cận khác, không hồi kết, không ngừng nghỉ và không bỏ cuộc.

Và khi tháng thứ hai ở Đấu Trường Đỏ dần kết thúc và đa số những lồng giam ở hầm ngục không ánh sáng trở nên trống rỗng...

Sunny đột nhiên thằng người, nhìn chăm chú đôi tay rạn nứt, run rẩy.

Giữa chúng, một sợi chỉ hư ảo duy nhất đang lơ lửng, đen như đêm, mỏng hơn tóc, và sắc như lưỡi dao kim cương.

Một tiếng gầm gừ trầm thấp thoát khỏi miệng cậu.

'Được rồi...mình làm được rồi!'