Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 617: Dệt Đơn Giản Nhất



Chương 617: Dệt Đơn Giản Nhất

Sunny bất động một lúc, rồi khẽ di chuyển, khiến sợi xích treo lồng giam vang lên. Bị tiếng động hấp dẫn, Elyas thức dậy từ giấc ngủ không yên ổn của hắn và nhìn chăm chú vào bóng tối, một biểu hiện mệt mỏi trên gương mặt trẻ tuổi.

"Ác Ma? Có chuyện gì?"

Giây kế tiếp, hắn nghe thấy âm thanh của một cơ thể nặng nề đâm sầm vào song sắt, rồi lại một tiếng rầm nữa. Cái lồng của đồng đội hắn lúc lắc dữ dội, và ở điểm cao nhất của cú vung, một cánh tay dài đột nhiên phóng xuyên giữa những song sắt, vuốt cào trên kim loại trong lúc Sunny nắm lấy cái vòng trên cổ tên trẻ tuổi.

Elyas giật mình.

"Ngươ...ngươi làm gì vậy?"

Sunny gầm gừ, cố thể hiện chủ ý của mình tốt nhất có thể. Tên trẻ tuổi không biết cách đọc ngôn ngữ kí tự mà cậu biết việc, nên đây là cách duy nhất họ có thể giao tiếp với nhau. May mắn là, một nỗ lực chân thành trong việc trả lời thật là đủ đối với Khiếm Khuyết. Nó không trừng phát Sunny vì không thể đưa ra sự thật, miễn sao cậu thật sự cố gắng làm vậy.

Hai cái lồng giam được giữ thành mũi tam giác, liên kết bởi tay cậu. Sunny gầm gừ, gồng cơ bắp để kéo chúng lại gần hơn nữa. Rồi nhìn chăm chú gương mặt tái nhợt của người trẻ tuổi, Sunny nắm lấy những song sắt bằng hai tay nữa, rồi vươn ra tay thứ tư để nắm lấy cổ họng người Thức Tỉnh.

Elyas hơi trợn to mắt, nhưng thậm chí không cố giãy dụa. Tên trẻ tuổi chỉ nhìn cậu, không có sự sợ hãi trên gương mặt gầy gò, thiếu dinh dưỡng, nhưng vẫn mềm mại của con nít. Thay vì đó, chỉ là mơ hồ...và tin tưởng.

Sunny thở dài.

'Đúng là thằng ngu. Nếu mình muốn, thì đã có thể bẻ cổ hắn ngay bây giờ...'

Đương nhiên là cậu không có ý định như vậy. Thay vì vậy, Sunny kéo tên trẻ tuổi lại gần hơn và nhìn chăm chú vào cái vòng thép trên cổ hắn, quan sát nó. Cậu không thật sự có thể nhìn cái của bản thân, nên như này là tốt nhất.

Elyas bất động một lúc, rồi nói:

"Ta không biết ngươi định làm gì, Ác Ma, nhưng tốt hơn là nên ngừng lại trước khi tên tư tế đến kiếm tra tiếng ồn ào."

Sunny cau mày, rồi thả ra, khiến hai cái lồng bay rời ra. Elyas nói đúng...chỉ còn vài giây trước khi tên Vượt Bậc xuất hiện, cậu đoán dựa trên thời gian mà tên khổng lồ nghiêm trang kia đã mất để xuất hiện trong quá khứ. Hắn ta luôn ở đâu đó gần đây, chuẩn bị can thiệp nếu có nô lệ nào gây rối. Sunny đã canh giờ phản ứng của tên canh tù kia nhiều lần, nên cậu biết được nhiêu đó.

Nhưng mà không sao cả. Cậu đã thấy thứ cần thấy. Những kí tự được khắc bên trong vòng cổ, và dòng hồn tinh chạy trong nó...đó là thứ cậu cần ngắt đứt.

Sunny sẽ phải làm nhanh.

Vài ngày sau đó, nhìn giống một cái xác hơn là một sinh vật, cậu nằm ở đáy lồng giam, nhìn tay mình. Giữa chúng, một mạng lưới từ những sợi chỉ đen được dệt vào nhau, tạo thành một hình ảnh kì lạ và mê hoặc. Sunny đã tiến bộ rất nhiều trong khả năng điều khiển những sợi chỉ bóng tối và quấn trúng quanh ngón tay mình...buồn là, không phải là không có cái giá.

Những sợi chỉ hư ảo và không ai thấy được ngoài cậu, cũng có nghĩa là chúng không thể tương tác với thế giới vật chất. Nhưng mà, chúng có thể tương tác với da thịt cậu, đó là tại sao hai ngón tay của cậu bị mất, mỗi cái bị cắt đi gọn gàng đến mức như thể chúng chưa bao giờ tồn tại.

Ngay cả đốt tay của cậu, được cường hóa bởi Dệt Xương trải qua tiến hóa, vẫn không hề kháng cự được những sợi chỉ tinh túy kia. Chỉ còn lại hai nơi cụt đẫm máu.

Phần còn lại của ngón tay bị cắt thành thịt vụn, nhưng vẫn còn đó. Cân nhắc đến việc bản thân còn mười tám ngón, cậu vẫn có nhiều hơn một người thường. Nhưng mà cũng không làm giảm đi cơn đau mà cậu liên tục trải nghiệm.

Chắc chắn là sẽ rất hữu ích nếu có công cụ gì đó để làm việc với những sợi chỉ đen, thay vì làm vậy bằng tay không...có lẽ là thứ gì đó như một cây kim. Tình cờ là cậu đúng là một thứ như vậy, một cây kim được dùng bởi bản thân Weaver nữa chứ. Nhưng mà nó bị khóa trong Hồn Hải, an toàn và hoàn toàn không thể dùng đến, bên trong Hòm Hám Của.

Nên, cậu chỉ biết chịu đựng và rất, rất cẩn thận, nếu không muốn số ngón tay tiếp tục giảm đi.

...Nhưng mà có một vấn đề khác.

Sunny đã thừa kế sự thấu hiểu theo bản năng về những quy tắc dẫn dắt của dệt ma pháp, nhưng cũng không phải là cậu thật sự biết phải làm gì. Cậu chỉ có những trí nhớ về những hình ảnh dệt ma pháp mà đã từng thấy, và một cảm giác mơ hồ về mục đích sau chúng.

Nhiêu đó là không đủ để làm chủ ma thuật...nhưng ít nhất nó là một khởi đầu.

Mỗi Ký Ức mà cậu đã quan sát đều có những pháp thuật độc nhất, nên cậu không thể tìm ra điểm tương đồng giữa chúng và từ đó suy ra cách dệt của chúng tạo ra những hiệu ứng mong muốn. Nhưng mà có những tính chất ma thuật mà tất cả những Ký Ức đều cùng có.

Khả năng được triệu hồi và hủy đi, khả năng tự chữa trị bản thân trừ khi hoàn toàn bị phá hủy, và mối liên kết với linh hồn của người sở hữu.

Biết được ba tính chất chung nhất này, Sunny có thể, trên lý thuyết, xác định phần nào của dệt là giống hệt trong mọi Ký Ức, và vì vậy là phụ trách những hiệu ứng đó. Rồi, cậu có thể thử tái tạo chúng.

Mỗi dệt ma pháp đều phi thường phức tạp, nên nhớ lại chỉ một hình ảnh duy nhất một cách hoàn hảo là một thử thách, bất chấp trí nhớ rất tốt của cậu. Nhưng mà Sunny không chỉ phải nhớ nhiều, mà còn phải làm vậy với độ chính xác đủ để có thể so sánh và tìm điểm tương đồng giữa chúng.

Và rồi, cậu phải bằng cách nào đó xây dựng lại những phần lặp lại đó với không có gì ngoài tay không và lượng bóng tinh dự trữ. Một việc mà có vẻ gần như bất khả thi...

Nhưng mà, với sự ám ảnh, quyết tâm, và tuyệt vọng, cậu đã thành công.

...Và cũng đã thất bại.

Sau hàng ngàn lần thử, Sunny cuối cùng đã có thể hoàn hảo tái tạo một trong ba hình ảnh mà cậu đã có thể cô lập. Nhưng ngay khi hình ảnh đó hoàn thành, nó ngay lập tức biến mất. Cho dù cậu có lặp lại quá trình đó bao nhiêu lần, thì kết quả vẫn vậy.

Vì lý do gì đó, dệt không duy trì. Nó không thể tự giữ được bản thân.

Có gì đó thiếu mất.

Hôm nay, Sunny sẽ làm một thí nghiệm khác...có lẽ là cái cuối cùng. Cậu mệt mỏi, hao hụt, và phi thường đau đớn. Bất cứ hi vọng nào mà cậu đã có thể tìm đến trước kia, ở nơi địa ngục đẫm máu này, đều đang sắp cạn kiệt. Cậu...cậu đã rất gần đến điểm muốn bỏ cuộc.

Nhưng mà chưa.

Có một thứ khác mà mọi Ký Ức đều có...không phải một phần của hình ảnh những sợi chỉ hư ảo, một thứu khác. Một ngọn than sáng chói mà dùng làm điểm neo và đỉnh cho những sợi chỉ, một điểm mà cả hình ảnh được xây dựng trên. Ký Ức Đẳng Cấp một có một cái, và những thứ có Đẳng Cấp cao hơn thì có vài cái.

Sau khi nghĩ đến điểm đó, hôm nay Sunny đã mang một thứ trở lại từ sân đấu...một mảnh hồn duy nhất mà cậu đã không đưa cho Elyas, mà giữ lại cho bản thân. Mảnh đó thuộc về một con ác ma Thức Tỉnh đáng sợ mà cậu đã giết trong một hộp của Đấu Trường Đỏ.

Bây giờ, nhìn vào mạng dây giữa những ngón tay, cậu chần chừ một lúc lâu, rồi cẩn thận đặt viên pha lê lấp lánh vào trong trung tâm nó.

Rồi, nín thở, Sunny chậm chạp liên kết mỗi sợi chỉ đến mảnh hồn, di chuyển ngón tay với tốc độ và khéo léo phi thường. Chậm chạp, một hình ảnh đen bắt đầu thành hình quanh ngọn than sáng lòa, kì lạ là không tỏa ra đến vật kahsc, mà chỉ quay ngược về bản thân nó.

Và sau thời gian mà như là bất tận, với những giọt máu lăn xuống hay tay...Sunny cuối cùng thả ra những sợi chỉ và nhìn chăm chú vào mảnh hồn nằm trên lòng bàn tay.

Một hình ảnh xinh đẹp từ những sợi chỉ hắc ám lơ lửng trên không trung quanh nó, ổn định, không có một khiếm khuyết hay điểu yếu để khiến nó vỡ tan.

Cậu thở dài, rồi dệt ra sợi chỉ cuối cùng vào hình ảnh đó, liên két đầu còn lại của sợi chỉ với bóng tâm trong ngực.

Cuối cùng, Sunny nhắm mắt và ra một mệnh lệnh trong đầu.

Trước mặt cậu, mảnh hồn tiêu tan thành một cơn mưa tia sáng trắng, và lại xuất hiện lần nữa, tự tạo ra bản thân từ hư vô.

Sunny thở ra một hơi thật sâu, thật nặng.

...Đây là ma thuật đầu tiên cậu đã dệt nên.