Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 621: Đường Đến Tự Do



Chương 621: Đường Đến Tự Do

Sunny bất động vài giây, rồi khẽ rít lên, khiến cổ họng cảm giác như lạ bị cứa bởi hàng chục con dao cùn, gỉ sét. Đầu cậu đã gắn lại vào cổ...nhưng mà, không có nghĩa là cậu cảm thấy ổn cả.

Thật ra thì mặc dù đã thoát khỏi cảnh biến thành cái xác, cậu vẫn thấy mình chả khác một cái xác là bao.

[...Bóng của bạn trở nên mạnh hơn.]

Hầm ngục tăm tối đột nhiên trở nên yên lặng. Thánh chắc là đã dứt điểm Sinh Vật Ác Mộng bị nhốt cuối cùng, biến cậu và Elyas thành những kẻ bị bắt duy nhất còn sống của Đấu Trường Đỏ. Cho dù chuyện gì xảy ra kể từ lúc này, Thử Thách ghê tởm kia đã kết thúc, bị chính tay cô dứt điểm trước hạn.

Sunny cảm nhận một chút tinh túy đổ vào tâm của mình, khiến dự trữ đỡ cạn kiệt, cậu cau mày.

Không nhiều...tên Thức Tỉnh trẻ tuổi cũng đã lãng phí toàn bộ tinh túy của hắn cho việc chữa thương cho Sunny. Hai người họ sẽ không thể sống sót nếu phải chiến đấu một cuộc chiến kéo dài.

Nên, họ cần phải nhanh chóng thoát khỏi Đấu Trường, trước khi đám Hiếu Chiến còn lại phát hiện cuộc bỏ trốn của họ.

Nghiến răng, Sunny khập khiểng đứng dậy, rồi ném ánh mắt hắc ám về phía Elyas, người mà đang trợn to mắt nhìn cậu chăm chú.

Tên trẻ tuổi vẫn còn cái vòng quanh cổ. Nhưng mà, không có quá nhiều Sunny có thể làm vào ngay lúc này - cậu cũng đâu thể chém đầu hắn ta. Hi vọng rằng, chỉ sức mạnh của cậu là đủ để đưa cả hai ra khỏi nơi nguyền rủa này.

Bây giờ khi cậu đã được liên kết lại với Ma Pháp và có thể dùng toàn bộ sức mạnh, có nhiều thứ mà có thể thực hiện được. Đám sùng đạo chết tiệt kia sẽ phải hối hận vì đã bắt giữ cậu...

Elyas mở miệng, rồi hỏi bằng giọng run rẩy:

"Ác Ma...làm sao? Làm sao ngươi còn sống?"

Sunny nghiêng đầu, nhăn mặt, và quyết định không nghiêng đầu trong tương lai gần. Rồi, cậu chỉ về phía tấm giáp ngực của Xích Bất Tử.

Tên trẻ tuổi cau mày.

"Bộ...bộ giáp? Nó là một di vật? Đợi chút...ngươi lấy đấu ra bộ giáp đáng sợ đó?! Và tất cả những thứ vũ khí ma thuật kia nữa?!"

Sunny thở dài, rồi gật đầu và lại chỉ vào ngực.

Elyas chớp mắt vài lần.

"Ý ngươi là sao, chúng đã ở bên trong ngươi ngay từ đầu? Vậy tại sao lại không dùng chúng trong đấu trường?"

Một cánh tay ác ma giơ lên và chỉ vào vòng cổ mà bây giờ đang nằm vô hại trên đá bẩn thỉu.

Tên trẻ tuổi cau mày:

"Ồ...ta hiểu rồi. Ràng buộc của Thần Chiến Tranh chắc là đã che giấu ngươi khỏi ánh mắt của Lãnh Chúa Bóng Tối, và cướp đi những sự ban phước ngươi có. Nhưng vậy thì..."

Sunny thở dài, đè một ngón tay lên môi, ra lệnh cho Elyas im lặng. Cùng lúc, Thánh xuất hiện từ bóng tối, những giọt máu đen hôi thối vẫn còn nhiễu xuống từ lưỡi kiếm odachi. Ánh mắt cô bình tĩnh và hờ hững, như mọi khi.

Tên trẻ tuổi nhìn chằm chằm ác ma trầm mặc vài giây, rồi hết sức tôn trọng cúi người.

"Cô...cô có sự biết ơn của tôi vì đã đến giúp đỡ, t-tiểu thư Bóng đáng kính!"

Thánh nhìn hắn mà không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy cô có ý kiến gì về việc bị xưng hô theo cách kì lạ đó.

'Tên ngốc tội nghiệp chắc cho rằng cô ta là một sinh vật bóng khác mà đến cứu đồng loại...mình. Và dựa trên phản ứng này thì hắn ta còn có vẻ tin tưởng rằng cô ta là đàn chị của mình trong giai cấp Bóng Tối nữa chứ...cái quái gì cơ, tại sao đám tuổi teen luôn cho rằng Thánh ngầu hơn mình?!'

Nhưng cậu không có tâm trạng để phản bác tên trẻ tuổi này. Hơn nữa, không có thời gian...

Một cái khiên giọt nước bị cháy xém xuất hiện từ những tia sáng vào tay Thánh, và cùng lúc, Rắn Linh Hồn biến thành hắc ám trôi chảy và lại hóa thành một cây kiếm thẳng hai lưỡi, cái này giống món vũ khí mà hiệp sĩ duyên dáng từng dùng trong quá khứ.

Sunny chần chừ một giây, rồi đẩy Mảnh Vỡ Đêm Khuya vào tay Elyas. Nắm lấy Cảnh Tượng Tàn Nhẫn, cậu cúi người và nhặt lên cây đao nặng nề của tên tư tế đỏ với cặp tay trên.

Sunny không biết chính xác cây đao chặt thịt này có những pháp thuật gì, nhưng vì nó có thể chém ngọt xớt cột sống cứng cáp của cậu mà không có quá nhiều khó khắn, chúng chắc chắn là phi thường mạnh mẽ.

Rồi, cậu hít một hơi thật sâu...và cho những cái bóng đi ra trước, dọc theo hành lang quen thuộc của phần dưới lòng đất của Đấu Trường và ra khỏi, tìm đường đến tự do.

Sunny đủ khả năng chiến đấu để sống sót trong sân đấu, và thậm chí nhận được sự yêu thích và ngưỡng mộ của đám thần kinh chết tiệt mà quan sát và tôn thờ những cuộc tàn sát...nhưng mà tài năng thật sự của cậu nằm trong khoảng ẩn giấu trong bóng tối, di chuyển không bị ai phát hiện, và tấn công kẻ địch ngu ngơ từ bóng tối để giết chúng chỉ với một đòn duy nhất.

Việc thoát khỏi Đấu Trường Đỏ không bị ai phát hiện đối với cậu sẽ dễ hơn nhiều so với chinh phục nó.

Trong lúc ba cái bóng lướt đi trong bóng tối, làn da của ác ma bốn tay mà cậu đang sống trong biến từ đen tuyền sang xám nhạt, và Sunny hơi lung lay, cảm giác sức mạnh và sức bền giảm đi thật nhiều.

Cậu nghiến răng, rồi ra hiệu cho Elyas theo sau.

Trong lúc Thánh biến mất vào bóng tối, hai người họ đi về phía lối ra của hầm ngục.

Họ đi xuyên qua những hành lang im lặng, cảm giác gió lạnh thổi qua, rửa đi mùi hôi thối của hầm ngục trên người họ. Vì đang là đêm và những trận chiến sẽ không tiếp tục đến buổi sáng, Đấu Trường gần như trống rỗng, hoàn toàn vắng đi đám đông vui sướng của ban ngày.

Đây đó, Sunny và Elyas vẫn nhìn thấy vài tên Hiếu Chiến - những kẻ mà, có lẽ, có nhiệm vụ bảo dưỡng, dọn dẹp, và chuẩn bị sân đấu cho ngày kế tiếp. Nhưng mà, mọi kẻ họ gặp đều gặp Thánh trước.

Theo sau chân ác ma trầm mặc, hai người họ chỉ thấy người đã chết. Đám người tôn thờ Chiến Tranh đã bị giết một cách tàn nhẫn và trong yên lặng, mỗi kẻ chỉ cần một đòn duy nhất.

Với mỗi kẻ chết đi, lượng tinh túy của Sunny lại được khôi phục thêm một chút. Nhưng mà quan trọng hơn như vậy nữa...

Con đường đến tự do đã thoáng.

Cuối cùng, sau thời gian mà như bất tận, Sunny thấy ba cái bóng yên lặng chờ đợi trước một cái cửa gỗ nhỏ.

Cậu chần chừ một giây, rồi đẩy nó mở ra.

Trước mặt cậu, một cánh đồng cỏ xanh, và xa hơn nó...

Không có gì ngoài bầu trời đầy sao rộng lớn bất tận.