Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 622: Kiếm Gỗ



Chương 622: Kiếm Gỗ

Bình minh đang đến gần, có nghĩa là họ không còn nhiều thời gian. Sunny và Elyas phải rời khỏi. Sunny và Elyas phải rời khỏi hòn đảo nguyền rủa của Đấu Trường Đỏ trước khi buổi đêm kết thúc và đám đông những kẻ tôn thờ Thần Chiến Tranh đến để quan sát những trận tàn sát đẫm máu.

Khi đã đi đến nơi khác, thì việc đuổi theo họ sẽ trở nên khó hơn nhiều - không chỉ vì ma thuật cổ xưa của Ác Ma Khát Vọng sẽ ở xa phía sau, mà còn vì đám Hiếu Chiến sẽ phải chia tách ra lực lượng để tìm kiếm tất cả những hòn đảo xung quanh. Hai người càng đi được xa thì tấm lưới họ phải trải để bắt họ là càng rộng.

Đến lúc đó, đám sùng đạo kia cũng sẽ phải lo liệu với Nghiền Ép nữa.

Sunny không quen thuộc với phần phía tây của Đảo Xiềng Xích, nơi thuộc về những kẻ tôn thờ Chiến Tranh, vì cậu chưa từng đi đến hướng này. Họ có thể cố thoát đến phía đông bắc, về phía Dãy Núi Rỗng và Đền Thờ Đêm, nhưng mà khu vực đó cậu cũng không quen thuộc lắm.

Thẳng về phía đông, cách một đoạn xa, là Thành Phố Ngà nơi Elyas đến từ, và nhà tù của Hi Vọng. Nhưng mà, hướng phía đông sẽ là nơi mà đám người đuổi theo họ khả năng cao sẽ tập trung lực lượng tìm kiếm, vì chạy thẳng về phía địa bàn kẻ địch của chúng, những kẻ theo Thần Mặt Trời, sẽ là lựa chọn an toàn nhất.

Sau khi chần chừ vài giây, Sunny kéo tên Thức Tỉnh trẻ tuổi về phía nam của Đảo Đỏ. Nếu họ đi về phía đông nam, họ sẽ cuối cùng đi đến pháo đài đổ nát...ừ thì, có lẽ nó vẫn chưa đổ nát...nơi mà cậu từng đón Effie và Kai. Ở đó, sức ảnh hưởng của phe Chiến Tranh chắc chắn là sẽ bị giảm đi đáng kể.

Quan trọng hơn là đó là nơi biên giới của phần mà vương quốc tan nát của Hope Sunny biết và từng thám hiểm.

Trước khi bắt đầu Ác Mộng, cậu và những thành viên khác của tổ đội đã đồng ý đi đến Đảo Tay Sắt trong trường hợp bị tách nhau ra. Sunny có thể dễ dàng tìm đường đến đó từ Sợi Xích Vĩ Đại ở phía nam, nơi mà Đảo neo với vùng đất liền bên dưới.

Ẩn mình trong bóng tối, Sunny và Elyas chạy qua đồng cỏ, nhắm về phía mép đảo và sợi xích thiên đường mà loảng xoảng giữa hai bầu trời.

'Nhanh nào...nhanh nào...'

Khi họ nhảy khỏi mép đảo, Sunny có thể triệu hồi Gánh Nặng Thiên Đường và Cánh Hắc Ám để mang họ lên sợi xích, hoặc thậm chí là núp trong bóng tối của Bầu Trời Bên Dưới một lúc.

Sự cứu rỗi của họ đã rất gần! Nó chỉ còn cách vài mét...

Nhưng rồi, tim cậu đột nhiên lạnh ngắt.

'Không...'

...Cuối cùng, là không đủ gần.

Ngay khi họ đến mép, một tiếng thở dài khẽ vang lên từ bóng tối, và đột nhiên, Sunny nằm trên mặt đất, thị giác mờ đi và cả cơ thể tê dại.

Không có ôxy trong phổi, cho dù cậu có cố hít thở đến mấy, đều là vô dụng. Ngực cậu như bốc lửa.

Vài giây đau đớn trôi qua, và cú sốc của va chạm khủng khiếp mà khiến tấm giáp Xích Bất Tử rạn nứt và bản thân cậu bay xuống đất bắt đầu tản đi, và Sunny có thể hít vào một hơi thở khó khăn.

'N...nguyền rủa...'

Cậu di chuyển cánh tay, vươn đến chuôi của cây đao của tên tư tế đỏ mà nằm trên cỏ gần đó.

Nhưng mà, trước khi những ngón tay cậu khép lại quanh nó, một bàn chân tinh xảo đạp lên cổ tay cậu, và đột nhiên có cảm giác cân nặng của cả thế giới đè lên cậu.

Sunny rên rỉ, rồi nghiến răng và ngước nhìn sinh vật đáng sợ mà tấn công họ từ ngoài biên giới hòn đảo.

Đó là vị mĩ nữ duyên dáng, choáng ngợp mặc một bộ tunic đỏ đơn giản, gương mặt cô dịu dàng và trang nghiêm, đôi mắt quyến rũ sáng như hai ngôi sao bạc.

Solvane cúi xuống nhìn cậu và buồn bã mỉm cười.

"Ta e rằng ngươi chỉ đi được đến đây thôi...a, chúng ta lại gặp, nhóc con của bóng tối!"

Sunny nhìn chăm chú vị Thánh xinh đẹp với sự phẫn uất nghiệt ngã trong cặp mắt hắc ám. Cậu bất động, biết rằng nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của bản thân vừa thành hiện thực...

Bản thân người Bất Tử Vượt Giới Hạn đã đến để săn họ.

Cậu điên cuồng suy nghĩ, cố tìm kiếm cách nào đó để thoát khỏi Nữ Tư Tế Chiến Tranh...Rắn Linh Hồn và Thánh vẫn đang núp trong bóng của cậu, nên cậu có thể ra lệnh cho chúng tấn công.

Nhưng mà một Ác Ma Thức Tỉnh và Vượt Bậc thì có thể làm gì chống lại một người Vượt Giới Hạn? Mà còn là một kẻ bất tử được chọn bởi thần và đã sống ít nhất cả ngàn năm nữa chứ...không, đưa hai người họ ra chiến đấu với thứ kinh dị đó sẽ chỉ là khiến họ chịu chết.

Trong toàn bộ cuộc đời, Sunny chưa từng gặp phải sinh vật nào đáng sợ hơn là Solvane. Cậu chắc về điểm đó. Ngay cả đám thủy quái Đồi Bại của Biển Hắc Ám cũng không khiến cậu dè chừng đến vậy. Có lẽ chỉ có thứ thối rữa khủng khiếp bên trong Tháp Mun là có thể, nhưng mà cậu lại còn không dám gọi thứ kia là vật sống.

Vậy thì...gì đây? Cậu phải làm gì đây?!

'Chết tiệt...con mẹ mày định mệnh! Mày không bao giờ chịu nhả con mồi đúng không hả?!'

Sunny nghiến răng, rồi gầm gừ, và cố dùng Cảnh Tượng Tàn Nhẫn chém Solvane. Nhưng mà người phụ nữ xinh đẹp chỉ đơn giản quạt nó đi, làm ngón tay cậu gãy và lưỡi kiếm bay khỏi mép đảo.

Cô ta lắc đầu.

"Không...không phải như thế, tiểu ác ma. Ngươi xứng đáng nhận cái kết tốt hơn..."

Rồi, Sunny cảm giác bản thân bị nâng lên không trung, rồi bị ném quỳ xuống. Một giây sau đó, một tiếng hét đè nén cũng vang lên để cho thấy Elyas cũng không thoát khỏi Vượt Giới Hạn Giả bất tử. Bóng người gầy gò ngã xuống gần cậu, gương mặt trẻ tuổi nhăn nhó vặn vẹo vì đau đớn.

Nhanh chóng, sức mạnh không thể vượt qua mà đè Sunny vào mặt đất biến mất, và cậu lại có thể hô hấp.

Ngước lên, cậu thấy Solvane đứng trước hai người họ, làm da tơ tằm được ánh sao dịu dàng mơn trớn. Cô nhìn họ với biểu hiện không thể giải thích, mái tóc hạt dẻ dài nhẹ nhàng khiêu vũ trong gió.

'Phải có gì đó có thể làm...suy nghĩ, suy nghĩ!'

Nữ tư tế Vượt Giới Hạn mỉm cười, cả thế giới trở nên sáng hơn vì nụ cười hút hồn đó.

"A...Thử Thách của Sự Sống đã kết thúc! Ta chúc mừng các nhà vô địch. Mặc dù vài đối thủ của các ngươi bị tiêu diệt trong màn đêm thay vì trong ánh sáng rực rỡ của ban ngày, dưới ánh mắt của những vị thần, nhưng hai ngươi đúng là đã đánh bại họ. Thậm chí còn giết cả một kẻ chúc phúc của ta. Cảm ơn! Cảm ơn vì đã cho họ thứ mà ta không thể...hai người có sự biết ơn của ta. Cả hai..."

Sunny nhìn chăm chú vị Thánh xinh đẹp, như hóa đá. Bất chấp sự căm ghét cậu có đối với nữ tư tế khủng khiếp này, bất chấp việc cậu muốn trả thù cô ta gấp trăm lần vì mọi sự chịu đựng của mình...cậu không thể kiềm được mà quên đi sự giận dữ, và bị sắc đẹp của cô làm mê hoặc.

Solvane quá tuyệt mỹ, quá xinh đẹp...đôi mắt của cô quá đẹp, nụ cười quá đẹp, đôi môi mềm quá đẹp. Người phụ nữ này tạo ra là để được người khác tôn thờ...để những người đàn ông dấy lên chiến tranh chỉ vì hi vọng giành được quyền được đứng cạnh cô...

'Mày bị ngu hả! Chưa từng thấy thứ đẹp trước đây sao?! Thứ xinh đẹp lúc nào cũng là chết chóc nhất!'

Sunny cắn môi, cho răng nanh sắc bén xuyên qua nó. Cơn đau khiến cậu hơi tỉnh táo.

Bên cạnh, Elyas đang nhìn chằm chằm Solvane với ánh mắt phẫn nộ...kì lạ là tên trẻ tuổi kia lại không hề bị vẻ đẹp của cô ta ảnh hướng.

Cũng có thể hiểu được. Dù sao thì cả gia đình hắn đã bị giết bởi những kẻ làm theo lệnh của nữ tư tế xinh đẹp kia.

...Cùng lúc, có gì đó xuất hiện trong tay Solvane. Một món vật nhỏ mà khiến Sunny nheo mắt lại, hô hấp trở nên nhanh hơn.

Thánh thở dài và vươn tay ra trước, một cây dao đơn giản khắc từ gỗ nằm trong lòng bàn tay.

"...Thử Thách của Sự Sống đã kết thúc, vậy nên, ta cho ngươi món quà này, quyền chiến đấu giành lấy tự do. Chật vật vì sự sống, vì sự sống là chật vật. Hai người vô địch có chấp nhận? Hai người liệu sẽ nhận lấy con dao gỗ này và dùng nó? Đây...đây là toàn bộ ta có thể đưa ra cho cả hai..."

Tim Sunny khựng lại.

'Trời...ngạc nhiên chưa...'

Câu chuyện cổ tích về cây kiếm gỗ mà Elyas từng nói với cậu thật sự, không thể giải thích được, là thật.

...Và hơn thế nữa, Sunny ngay lập tức nhận ra cây kiếm đó.

Cậu đã từng nắm trong tay con dao gỗ đó, một lúc rất lâu...xa, xa trong tương lai.

Đây là con dao mà cậu đã dùng để giết Solvane.