Chương 626: Giấu Trong Bóng Tối
Sunny bất động một lúc, rồi chuyển ánh mắt, nhìn đến tận cùng của hàng kí tự lung linh. Nhanh chóng, mô tả của Neph hiện ra trước mắt. Cậu ngưng một hai giây, rồi đọc:
...Mảnh Hồn: [2478/4000].
Khóe miệng cậu co giật.
'Đương nhiên. Dù sao thì cô ta cũng đang ở địa ngục như mình...'
Khoảng cách giữa họ được rút ngắn, nhưng không đáng kể lắm. Cậu vẫn ở sau...vẫn thiếu...
Nhưng ít nhất thì cô ấy vẫn còn sống. Và chiến đấu với toàn bộ sức lực để quay trở lại.
Nếu Neph không chịu bỏ cuộc, thì cậu cũng sẽ phải kiên trì.
Thở dài một hơi, Sunny quay người và nhìn lại kí tự của bản thân, tìm đến danh sách Ký Ức và Tiếng Vang. Mắt cậu đột nhiên lóe sáng, rồi trở nên ảm đạm và hơi chán nản.
'Cái quái gì...làm sao có thể chứ...'
Trong số những cái tên của Ký Ức, hàng chục những thứ mới đang tỏa sáng trong hắc ám. Có vẻ như Ma Pháp đã tiếp tục thưởng cho cậu trong lúc mối liên kết giữa họ bị cản trở bởi ma thuật của Hope. Cũng hợp lý...việc Sunny đã không thể liên lạc với Ma Pháp không có nghĩa là nó đã không tiếp tục quan sát từng bước của cậu.
Dù sao thì cậu đang ở trong Ác Mộng của nó. Chỉ nhiêu đó cũng gây ra cả đống câu hỏi khác...
Không đủ quan tâm để cân nhắc đến chúng, Sunny lặng lẽ đếm những món Ký Ức mới.
Ba mươi chín...có ba mươi chín cái!
...Vậy mà, lại không có lấy một Tiếng Vang mặc dù cậu đã tàn sát gần cả ngàn Sinh Vật Ác Mộng. Còn không có dấu vết của một cái.
'Không hợp lý...chút nào cả. Đây là gì, đùa mình chắc?'
Có vẻ như vận may của cậu khi tính đến Ký Ức là phi thường, còn về Tiếng Vang thì hơn cả tồi tệ. Cậu đáng lẽ nên nhận được bốn hay năm, tối thiểu...nhưng mà không có.
Sunny nhìn chăm chú bóng tối một lúc, biểu hiện ủ rũ. Rồi, thở dài.
'Ừ thì, chả sao cả. Nhưng khá tiếc vì không nhận được một Tiếng Vang cho tên Tư Tế Đỏ. Mình có thể biến hắn thành Bóng...chỉ để có cơ hội giết thằng khốn đó lần nữa...'
Cậu tìm hiểu những món Ký Ức mới, chậm rãi đọc tên và mô tả của chúng. Vài cái tốt, vài cái tuyệt vời. Nhưng mà đống còn lại thì tệ hơn những thứ cậu vốn có. Mục đích duy nhất của chúng là cho Thánh ăn.
Nhưng mà lần này cậu không vội lấy chúng làm thức ăn cho ác ma trầm mặc. Thay vì vậy, Sunny chần chừ một lúc lâu, rồi hủy đi những kí tự. Cậu có những kế hoạch khác cho đống Ký Ức này.
Mỗi cái đều sở hữu một loại dệt độc đáo, thứ mà cậu sẽ có thể quan sát và thí nghiệm trong lúc không lo lắng về việc phá hủy một vật thật sự quý giá. Cậu bây giờ cũng sẽ có thể dùng cây kim của Weaver, thay bị những sợi chỉ hư ảo mà sắc bén cắt ngón tay.
Thỏa mãn với quyết định đó, Sunny ăn hết tuýp kem tổng hợp mà cậu đã lấy ra từ Hòm Hám của, hờ hững thả chúng vào vực thẳm tăm tối của Bầu Trời Bên Dưới, và cho một cái bóng đi trước thăm dò tình huống bên trên.
Mặt trời đang lăn về phía chân trời, và màn đêm đang nhanh chóng đến gần.
Có nghĩa là cậu sẽ phải di chuyển sớm thôi.
Trong vài ngày kế tiếp, Sunny di chuyển về phía đông nam, ở trong bóng tối của Bầu Trời Bên Dưới vào ban đêm, và tìm nơi ẩn núp ở mặt dưới những hòn đảo lơ lửng vào ban ngày. Cậu vẫn còn yếu ớt vì những chấn thương và phải thường xuyên dừng chân để nghỉ ngơi, khiến tốc độ di chuyển chậm đáng kể.
Trong những ngày đó, Sunny đã có vài phát hiện choáng váng.
Đầu tiên là khá dễ chịu và có lợi với bản thân cậu. Hóa ra là có ít hơn hẳn lượng Sinh Vật Ác Mộng sống ở Vương Quốc của Hi Vọng ở thời đại này so với trong tương lai. Đó bao gồm cả đám quái vật đáng sợ mà sống ở phần tối của những hòn đảo.
Sự thiếu vắng của chúng khiến việc ở bên dưới đảo là dễ hơn nhiều cho cậu. Đương nhiên là vẫn có vài thứ khủng khiếp núp trong hắc ám, nhưng mà không đủ nhiều để khiến việc tránh né chúng là khó khăn.
Nghĩ lại thì cũng hợp lý. Vùng đất này vẫn chưa hoàn toàn bị phá hủy, và có rất nhiều nhân loại sống trên những hòn đảo lơ lửng. Đó là nhờ vào họ mà đám Sinh Vật Ác Mộng không đông đúc như sau này. Đó cũng là tại sao mất Solvane và đám sùng đạo kia cả một thập kỷ hoặc hơn để thu thập đủ quái vật cho những Thử Thách đáng chết của chúng.
Phát hiện thứ hai thì kém may mắn hơn, và cũng có liên quan đến những cư dân của Vương Quốc của Hi Vọng. Cậu vẫn ở trong địa bàn của Chiến Tranh, khiến cậu gần như không thể xuất hiện ở bề mặt đảo trong lúc ban ngày mà không bị phát hiện. Nhưng phần tối cũng không hoàn toàn an toàn.
Không phải một hai lần mà cậu thấy con người di chuyển trên những sợi xích thiên đường hoặc là trong Bầu Trời Bên Dưới. Núp trong bóng tối, cậu quan sát vài con thuyền bay trong bóng tối vô tận, vài thứ có những mái buồm trắng tinh, vài chiếc thì có buồm đỏ rực.
Cậu thậm chí còn nhìn thấy hai chiếc mãnh liệt chiến đấu với nhau, những mũi tên và gỗ cháy rơi vào vực thẳm như là mưa lửa. Cuối cùng, con thuyền với buồm trắng đâm vào buồm đỏ, khiến con thuyền kia bị đứt làm đôi và thuyền trưởng và cả đoàn tàu rơi xuống Bầu Trời Bên Dưới mà chết đi.
Những con thuyền đó trông vừa tương tự vừa khác với cái mà những Người Giữ Lửa đã sửa chữa và dẫn đến Tháp Mun. Chúng nhỏ hơn và chậm hơn nhiều, và không có một cái cây hoành tráng mọc ở cột buồm. Con thuyền mà Sunny đã dùng trong vài tuần trông cổ đại hơn rất nhiều, nếu phải so sánh.
Như là bản gốc của những bản sao dỏm hơn này.
...Phát hiện thứ ba có lẽ là thứ bất ngờ nhất.
Nghiền Ép...không tồn tại trong thời đại này. Những hòn đảo dâng lên hạ xuống như thường, nhưng mà cho dù chúng leo cao đến mấy, thì vẫn không có lực lượng chết người tấn công họ, đe dọa hủy diệt mọi thứ quá yếu hay quá chậm không chạy khỏi.
Nhiều Sinh Vật Ác Mộng mà Sunny đã quan sát trước khi săn, trong tương lai, cũng hơi khác. Cậu hiểu được điểm này từ lúc ở đấu trường, và xác nhận nó trong lúc quan sát những hòn đảo thông qua mắt của những cái bóng sau khi thoát khỏi.
Bây giờ cậu biết tại sao. Nghiền Ép vẫn chưa tồn tại, và vì lý do đó, đám Sinh Vật Ác Mộng vẫn chưa trải qua hàng ngàn năm thích nghi để học cách sống sót gánh nặng đó. Cả cơ thể lẫn hành vi của chúng vẫn chưa thay đổi để phù hợp với lực lượng chết chóc mà sẽ hăm dọa cả vùng trong tương lai, và đó là tại sao cậu thấy chúng vừa quen vừa lạ.
Có được kiến thức đó, Sunny chậm rãi di chuyển về phía nam, để lại Đấu Trường Đỏ - và Thánh Solvane - càng lúc càng xa.
Những vết thương chậm rãi khôi phục, và nhanh chóng, cậu cảm thấy không còn hoàn toàn vô dụng trong một trận chiến nữa.
...Vừa kịp lúc, bởi vì những ngày yên bình của cậu chuẩn bị kết thúc.