Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 625: Tê Dại Dễ Chịu



Chương 625: Tê Dại Dễ Chịu

Cuối cùng, Sunny quay trở lại độ cao mà có thể nhìn thấy phần tối của những hòn đảo lơ lửng. Cậu mệt mỏi đến gần một đảo, cảm giác có gì đó di chuyển bên trong những bóng tối sâu đậm, và lướt qua mà không đến quá gần.

Đảo kế tiếp có vẻ không chứa thứ kinh dị gì. Cậu bay đến bề mặt đá lởm chởm và đâm vuốt vào đó, bám lấy đáy đảo như một con dơi. Kì lạ là Sunny không phải quá cố sức để giữ tư thế này, và chỉ đơn giản bám ngược từ mặt đá lạnh lẽo một lúc, chống chọi với sự kiệt sức.

Cậu đang ở tình trạng tệ hơn nhiều dáng vẻ giả dối trước đó. Hai tháng những trận chiến tàn nhẫn trong Đấu Trường Đỏ đã khiến cơ thể gánh chịu rất nhiều, và vết thương tồi tệ trên ngực vẫn còn đó, hút đi sức mạnh và sức sống của cậu.

Với sự giúp đỡ của Dệt Máu, cơ thể của ác ma bốn tay đã có thể sống sót việc một trái tim bị lôi ra. Nhưng không có nghĩa là nó có thể hoàn toàn hồi phục vết thương bạo lực đó...với chỉ một trái tim đẩy máu trong cơ thể. Sunny cảm thấy yếu đuối và chậm chạp. Sự yếu đuối đó có lẽ sẽ không bao giờ biến mất, trừ khi cậu bằng cách nào đó có thể tìm hoặc mọc ra trái tim mới.

Cậu mệt đến tân xương, bị cơn đau áp đảo, và tê dại. Tê dại tồi tệ, hoàn toàn. Sau sự mãnh liệt đáng sợ của hai tháng qua và gánh nặng nghiền ép của đợt trốn thoát thảm họa, Sunny cuối cùng đã đến được nơi an toàn, và thấy mình hoàn toàn cạn kiệt ý nghĩ và cảm xúc.

Cậu thậm chì còn không có năng lượng để cảm thấy vui sướng hay là nhẹ nhõm, buồn bã hay là thương khóc...giận dữ hay là căm ghét.

Mệt...cậu chỉ là quá mệt.

Hòn đảo mà Sunny đang núp dưới cách Đấu Trường Đỏ bốn hay năm sợi xích thiên đường, xa về phía nam. Cậu vẫn ở trong lòng lãnh địa của đám tôn thờ Chiến Tranh, nhưng mà không ai sẽ phát hiện được cậu, trừ khi chúng có cánh...và kể cả vậy, tìm thấy Con của Bóng Tối ở trong sự ôm ấp lạnh lẽo của hắc ám là sẽ không dễ dàng.

Nhưng mà, không ai tìm cả. Dù sao thì, cậu đã bị xem như đã chết.

Sunny nhìn tấm giáp ngực tan nát của Xích Bất Tử, rồi hủy đi bộ giáp hư hại để cho nó có cơ hội khôi phục. Rồi, cậu triệu hồi Áo Choàng Địa Ngục và kêu lên khi mà kim loại mã não của nó ôm lấy lồng ngực bầy nhầy.

Bộ giáp đen tinh xảo ôm lấy cơ thể bị tra tấn, làm dịu cơn đau của nó. Sunny không cho rằng bất cứ ai ở thế giới thực có thể theo dõi cậu ở đây, sâu trong lòng Ác Mộng...nhưng kể cả nếu như họ có thể, thì cậu cũng không quan tâm nữa. Cậu chỉ muốn được bảo vệ và an toàn.

Ngay khi Áo Choàng đáng sợ che đi những vết thương, Sunny mệt mỏi nhắm mắt lại...và chìm vào sự hư vô của một giấc ngủ sâu, không mơ mộng.

Khát...và đau.

Đó là thứ đầu tiên Sunny cảm giác trước khi chậm chạp nhớ lại bản thân là ai, là gì, và đang ở đâu.

...Cậu đang ở địa ngục. Chứ đâu nữa?

'Mình ngủ thiếp đi...'

Cậu mở mắt và nhìn bề mặt sần sùi của đá trước mặt. Sunny vẫn bám vào phần bên dưới của hòn đảo, vuốt đâm sâu vào đó và giữ bản thân cố định như một cái móc leo núi.

Cậu cảm thấy...tốt hơn, đại khái. Cơ thể vẫn là một mê cung đau đớn, nhưng mà nó đã nhạt hơn trước kia. Dựa trên tình trạng của vết thương, cậu đã ngủ nhiều, nhiều ngày.

Thảo nào lại khát đến vậy.

Sunny khẽ cựa quậy và tháo ra một trong bốn tay khỏi mặt đá, rồi triệu hồi Suối Vô Tận và uống lấy từng ngụm nước. Rồi, cậu quay đầu và nhìn chăm chú vào bóng tối, hờ hững với mọi thứ.

Cơ thể đang lành lại, nhưng mà tâm trí vẫn trống rỗng và tê dại, kiệt sức không còn khả năng cảm giác gì nữa. Chỉ còn lại sự tỉnh táo lạnh lẽo, nhưng ngay cả phần đó của cậu cũng đã hơi lờ đờ và vô cảm, hoàn toàn thiếu đi khát vọng và hứng thú.

Cậu chỉ không quan tâm gì, quan tâm ai, ngay lúc này. Chỉ cái ý nghĩ về việc quan tâm cũng có vẻ kiệt sức.

Sau một lúc, Sunny thở dài.

'...Nên làm gì đây?'

Bất chấp mọi thứ đã xảy ra, mục tiêu ngay trước mắt của cậu vẫn đơn giản và thẳng thừng. Cậu phải đi qua cả Vương Quốc của Hi Vọng và đến Đảo Tay Sắt để tập trung với tổ đội. Một khi đông đủ...nếu những người khác còn sống...thì họ sẽ biết phải làm gì.

Sunny không thật sự cảm thấy muốn đi chuyến đi nguy hiểm đó, nhưng cậu biết bản thân phải làm vậy. Ít nhất thì nó cũng đơn giản mà thôi...trong trạng thái hiện tại, cậu miễn cưỡng không muốn suy nghĩ đến việc gì mà gian nan, rối rắm, hay là phức tạp.

Cậu chỉ việc di chuyển về phía đông nam một lúc, rồi chuyển sang phía bắc. Có lẽ tình trạng của cậu sẽ cải thiện lúc đến được biên giới phía đông của Đảo Xiềng Xích.

Nhưng mà con đường đó sẽ không dễ.

Sunny sẽ phải lẻn qua một địa bàn rộng lớn của đám Hiếu Chiến mà không bị nhìn thấy, đến phần phía nam của vùng, rồi đi ngược lại con đường mà cậu đã đi để đón Effie và Kai gần đến Thánh Địa của Noctis.

Cũng không rõ ai là người cai trị địa bàn phía đông vào thời đại này, hoặc là liệu nơi này là hoang dã và đầy Sinh Vật Ác Mộng, như là trong tương lai.

Cậu nhăn nhó, bất động một lúc, rồi triệu hồi Hòm Hám Của.

Bắt lấy cái hộp hoảng hốt trước khi nó rơi vào Bầu Trời Bên Dưới, Sunny tháo ra thêm một tay nữa và lấy một nắm tuýp kem tổng hợp ra khỏi Hòm, rồi hủy nó đi. Ăn thứ bùn vô vị để khôi phục sức lực, cậu triệu hồi kí tự và lần đầu tiên trong vài tháng thật sự nhìn nó:

Tên: Sunless.

Tên Thật: Lạc khỏi Ánh Sáng.

Cấp bậc: Thức Tỉnh.

Lớp: Ác Ma.

Bóng Tâm: [3/7].

Mảnh Bóng: ...

Đồng tử nheo lại.

'...Gì cơ?'

Nhưng mà không có sai lầm. Kí tự ghi là:

Mảnh Bóng: [2223/3000].

Sunny nhìn chằm chằm con số đó, rồi đánh đầu ra sau và cố bật cười, nhưng chỉ tạo ra một âm thanh gầm gừ ghê rợn của dã thú. Cổ họng nhói lên với từng cơn đau điếng, nhưng cậu không để ý mà chỉ nhe răng thành một nụ cười cay đắng, u ám.

Khi tiến vào Ác Mộng, Sunny có ít hơn ba trăm mảnh...có nghĩa là cậu đã tích lúy gần hai ngàn mảnh trong Đấu Trường Đỏ.

Thật ra thì trong hai tháng đó, cậu có lẽ đã tàn sát nhiều Sinh Vật Ác Mộng...và nhân loại...hơn hai năm vừa qua, cả đời mang Ma Pháp của cậu.

...Đây là cái giá của huy hoàng?