Chương 628: Từ Bên Tối
Cỏ phủ lấy bề mặt hòn đảo nhúc nhích, và những bóng dáng kì lạ xuất hiện từ bên dưới chúng. Vài cái tương tự nhau, và vài cái thì không, nhưng đều có cùng màu lục bảo đậm. Những bóng dáng đó lở lửng lên, chậm chạp tụ lại với nhau.
Cái bóng ớn lạnh đang quan sát cảnh tượng ghê rợn kia từ bóng râm của một tảng đá to, hắc ám phần khích. Sunny chỉ hiểu được tại sao nó hứng thú khi mà tảng đó đột nhiên nứt và vỡ tan, mở đường cho một hình dạng khác...cái này dễ dàng được nhận ra.
Đó là một cái xương hàm lục bảo to đùng, tương tự với của nhân loại về mọi mặt ngoại trừ kích thước.
...Cái thằng ớn lạnh đã luôn có một sự hứng thú kì lạ đối với nhưng vật chết. Thảo nào hắn lại tập trung quan sát một đống xương biết bay.
Trong lúc Sunny nhìn, những khúc xương lục bảo ráp lại thành một bộ xương người cao kều - rất tương tự con quái vật mạnh mẽ mà Sunny từng chiến đấu và hủy diệt trong Đấu Trường Đỏ, chỉ là to hơn và đáng sợ hơn rất nhiều.
Bộ xương lục bảo nhìn chăm chú về phía bắc một lúc, rồi chậm rãi đi về phía mép đảo, mỗi bước đi khiến mặt đất rung chuyển.
Cùng lúc, âm thanh loảng xoảng của sợi xích thiên đường lăn ra khắp hai bầu trời. Sunny đã quen với âm thanh đó nên ban đầu cậu không để ý, nhưng rồi, lông mày cậu nhíu chặt lại.
Có gì đó...không đúng. Âm thanh sợi xích nghe khác, như thế nào đó.
Cậu chần chừ vài giây, rồi lặng lẽ chìm vào bóng tối và lướt đến dốc phía bắc của hòn đảo.
Ngay khi Sunny nhìn thấy sợi xích, tim cậu trở nên lạnh ngắt.
Một con quái vật khủng khiếp với cơ thể mà trông như một đống dơ bẩn, đen như nhựa đường đang bò bên dưới đó, đưa lưng về phía Bầu Trời Bên Dưới. Mỗi giây, hàng chục những cái xúc tua hắc ám lỏng bắn ra trước đống vật đó, bám vào những mắt xích phía trước và kéo bản thân sinh vật đi.
Con vật khủng khiếp kia dài ít nhất hai mươi mét và nặng đến mức vật liệu của sắt của sợi xích rên rỉ dưới trọng lượng của nó.
'...Cái ác mộng địa ngục gì đây?'
Sunny nhìn xuyên qua bề mặt của sinh vật nhựa đen và rùng mình khi nhìn thấy thứ đồi bại mà ẩn giấu sâu trong linh hồn nó. Hai cái xoáy hắc ám ghê tởm tỏa những mạch ung độc ra khắp cơ thể của sinh vật đặc biệt kinh tởm này.
'Đồi Bại...một con Quái Vật Đồi Bại.'
Trước đó, khi mà cậu đi ngang qua những đảo ở phía bắc của nơi này, cậu đã cảm giác được bóng của một con quỷ dữ mạnh mẽ đang ẩn nấp bên dưới một đảo. Ai biết được cái thứ kinh dị làm tổ bên dưới Phần Tối của hòn đảo bay lại hóa ra ngang ngửa Sâu Dây Leo đáng sợ, và nó đã quyết định đi theo Sunny về phía nam nữa chứ?
Trong lúc Sunny hóa đá trong một giây, một hòn đá to đột nhiên bay ra từ hòn đảo và đánh vào cơ thể to đùng của con quỷ Nhựa Đen, khiến da thịt chất lỏng của nó gợn sóng. Lực va chạm vĩ đại đến mức làn sóng hủy diệt tỏa ra mọi hướng, khiến sợi xích thiên đường ồn ào hơn nữa.
Trên bề mặt hòn đảo, bộ xương lục bảo cao kều hạ một tay xuống, và nhìn chăm chú thứ kinh dị mà đang xâm lấn, ánh sáng hắc ám lóe lên trong hốc mắt trống rỗng.
Tảng đá nó vừa ném biến mất vào trong cơ thể sinh vật Đồi Bại, có vẻ như không gây ra chút tổn thương nào. Sinh vật kia chỉ đơn giản tiếp tục bò, cơ thể to đùng dâng lên phía trước như một cơn thủy triều đen.
'Mình...mình chắc nên bỏ chạy...'
Nhưng mà trước khi cậu có thể làm gì, con quái vật đang tiến lên đột nhiên co giật, và trong giây kế tiếp, hàng chục những mảnh đá sắc bén bắn ra khỏi da thịt nó, mỗi cái đều bị bao bọc bởi thứ chất lỏng đen hôi thối. Vài cái rơi vào bộ xương lục bảo như là mưa, và vài cái thì đáng vào sườn dốc của hòn đảo, khiến những tảng đá phong hóa to lớn biến thành bụi.
Sunny chỉ vừa kịp né một cái đó, và uất ức nhìn chăm chú cái lỗ va chạm nhỏ và đã xuất hiện ở nơi ẩn nấp của cậu. Đúng, cậu đang là một cái bóng không vật chất...nhưng mà cậu sẽ không phạm sai lầm mà cho rằng một con vật Đồi Bại không có cách khiến cậu bị tổn thương.
Ai biết được thứ kinh dị này có khả năng gì?
Và ngay khi ý nghĩ đó tiến vào trong tâm trí, cậu phát hiện có một lớp nhựa đen mỏng tỏa ra từ điểm va chạm - và hàng chục những cái tương tự gần đó. Trong lúc cậu quan sát, thứ chất lỏng hôi thối bắt đầu di chuyển, tụ lại thành những đống hắc ám nho nhỏ. Vài cái bắt đầu bò lên, về phía bộ xương lục bảo...
Nhưng vài cái thì đứng im trong một giây, rồi chảy về phía cậu, như thể cảm giác được vị trí của cậu.
'Cứt!'
Sunny vội vã triệu hồi cái bóng ớn lạnh trở lại và lao đi, lướt trong bóng tối nhanh nhất có thể. Đến lúc cậu đến đáy của hòn đảo, con quái vật Nhựa Đen đã đến gần bộ xương.
Vô số những xúc tu hắc ám bắn ra trước, bọc lấy con vật cao to kia. Bất chấp mọi sức mạnh của nó, bộ xương lục bảo ngay lập tức bị mắc kẹt và kéo vào trong đống chất lỏng hắc ám. Nó nỗ lực chật vật, nhưng không được gì - vài giây sau đó, cơ thể to đùng biến mất vào trong cơ thể của con quỷ Bên Tối mà không để lại dấu vết gì.
'Giờ thì...cứ quên tao đi, đồ địa ngục...tao quá nhỏ và quá không quan trọng thôi mà.'
Sunny đã ở dốc phía nam của hòn đảo, lao về phía sợi xích thiên đường còn lại mà dẫn khỏi nơi chết tiệt này.
Đâu đó ở bên trên, đống chất lỏng hắc ám gợn sóng, có lẽ là đang nghiền bộ xương lục bảo kia thành bụi...
Và rồi, con quỷ Đồi Bại đột nhiên dâng trào về phía trước với tốc độ phi thường, nhắm về cùng sợi xích đó.
Hay nên nói là nó nhắm về phía cái bóng nhanh nhẹn mà đã hi vọng có thể dùng sợi xích để trốn thoát.
May mắn là Sunny đã đến đó trước.
Cậu lao ra khỏi bóng tối, bay trong không trung, và tiếp lên bề mặt của sợi xích với một cú lăn. Không lãng phí thời gian, Sunny đẩy bản thân khỏi bề mặt sắt lạnh lẽo với cả bốn tay, quấn những cái bóng quanh cơ thể, và chạy.
Một cơn đau nhàn nhạt tỏa ra khắp lồng ngực, Áo Choàng Địa Ngục biến thành nhẹ như lông vũ.
Chỉ vài giây sau đó, sợi xích lúc lắc điên cuồng dưới chân cậu, thông báo con quái vật Nhựa Đen cũng đã đến.
'Nguyền rủa!'
Có vài trăm mét xích được ánh mặt trời chiếu sáng trước mặt cậu, và chỉ qua khỏi đó thì sợi xích thiên đường mới lại chìm trong hắc ám của Bầu Trời Bên Dưới.
'Mình sẽ đến kịp...chắc chắn là phải kịp.'
Sunny gầm gừ, nhe răng...và chạy.