Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 629: Đuổi Theo



Chương 629: Đuổi Theo

Hai tay trên của Sunny dài hơn nhiều so với nhân loại. Cúi xuống, cậu ngã ra tứ chi và biến thành một cú chạy phi nước đại của dã thú, bay về phía trước với tốc độ phi thường. Với mỗi cú nhảy, hắc ám cứu rỗi đã đến càng lúc càng gần. Những mắt của sợi xích thiên đường lúc lắc điên cuồng dưới chân trong lúc Nhựa Đen đuổi theo.

Sunny có thể cố tìm sự an toàn dưới Bầu Trời Bên Dưới, nhưng mà cả tốc độ lẫn khả năng di chuyển trong không trung của cậu sẽ giảm đi đáng kể. Nếu con vật kia quyết định bắn ra một đống vật bọc nhựa nữa, thì cậu sẽ bị xé thành nhiều mảnh rồi bị cắn nuốt. Hơn nữa, không có gì đảm bảo sinh vật đáng sợ kia không thể theo cậu vào trong vực thẳm.

Cơ hội tốt nhất là đến được đoạn của sợi xích mà chìm trong bóng tối, lướt qua nó ở dạng bóng, và nhanh chóng thoát đến đảo tiếp theo.

Đằng sau cậu, đống chất lỏng hắc ám lăn về phía trước với tốc độ kinh ngạc. Hàng trăm những cái tua đen bắn ra về mọi hướng như một cơn thủy triều không ngừng nghỉ. Khoảng cách giữa họ trở nên nhỏ hơn và nhỏ hơn, rồi nhỏ hơn nữa.

'Ôi thần thánh...'

Chỉ tích tắc trước khi những thứ tua hắc ám chạm đến cậu, Sunny cuối cùng đến đủ thấp vào chìm vào bóng tối, biến bản thân thành một cái bóng và lao về phía trước. Không gian mà cậu đã đứng một giây trước đó ngay lập tức bị thứ da thịt kinh tởm kia bọc lấy, rồi nó lại lao về phía cậu, bằng cách nào đó bắt đầu di chuyển nhanh hơn nữa.

Một âm thanh điếc tai, kì lạ mà nghe tương tự tiếng gào thét ngột ngạt thoát ra từ sâu bên trong đống chất lỏng hắc ám, khiến cả người Sunny đột nhiên đau đớn. Nó tràn ra thế giới như một làn sóng, đâm sâu vào Bầu Trời Bên Dưới và tỏa ra đến Bầu Trời Bên Trên, khiến cả hai run rẩy.

Sunny bay đi ở ngay biên giới của hai bầu trời, và sinh vật đáng sợ kia theo sau.

Nhanh chóng, đoạn xích chìm trong bóng tối đã hết, và cậu thoát khỏi nó với tốc độ khủng khiếp, trượt trên kim loại và chỉ vừa đủ ngăn bản thân không ngã xuống.

Một cơn thủy triều đen rơi đến cậu gần như ngay tức thì, nhưng chỉ đánh vào sắt cổ đại. Sunny đã bước trong bóng tối, xuất hiện cách đó vài chục mét, và thêm lần nữa, dịch chuyển đến bề mặt của hòn đảo mà đang ở trên.

Cú nhảy cuối cùng nuốt lấy rất nhiều tinh túy, nhưng cậu không có lựa chọn khác mà phải làm vậy.

Ngã xuống đất, Sunny nắm lấy ngực, co giật vì cơn đau đù đờ, tê tái, và rên rỉ. Rồi, cậu ném bản thân về phía trước và tiếp tục chạy.

Đằng sau cậu những thứ tua nhựa đen đã leo lên mép đảo.

Sunny thấy bản thân ở giữa những tàn tích của một chiến trường cổ đại. Những xác thuyền nằm trơ trọi trên mặt đất hoang tàn, những thân thuyền cháy đen và nhiều lỗ hỏng để lộ ra bóng tối trống rỗng bên trong đó. Đây đó, vài món vũ khí và giáp gỉ sét nhô ra khỏi mặt đất, bị một lớp tro bao phủ. Bản thân mặt đất thì tan nát và không bằng phẳng, đầy những vết rỗ sâu cạn.

Biết rằng bản thân sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi con quỷ khổng lồ kia bằng chân, Sunny chuyển qua lại giữa phi nước đại và nhảy xuyên bóng tối từng khoảng cách ngắn, đôi lúc nối liền vài cú nhảy. Bằng cách đẩy mọi thớ cơ bắp trong cơ thể ác ma đến giới hạn, cậu đã có thể giữ mình ở phía trước con vật đang đuổi theo kia, mặc dù là chỉ vừa đủ.

Đằng sau cậu, sinh vật khủng khiếp kia lao qua đống đổ nát của những con thuyền, phá vỡ chúng cùng với những âm thanh ầm ĩ. Những tua đen của nó xé thân thuyền như là xé giấy, khiến những đám mây tro và bụi bay tung tóe trong không trung.

Ở phía đối diện của hòn đảo, Sunny nhìn thấy tàn tích của một dàn thiêu khổng lồ, hàng ngàn và hàng ngàn xác người bị thiêu đốt được xếp thành một kim tự tháp trang nghiêm. Đây, có lẽ, là những thi hài của những chiến binh mà đã chiến đấu trong trận chiến này và đã từng là đoàn viên của những con tàu kia.

Điều gì mang họ đến hòn đảo này, và họ chiến đấu vì thứ gì? Ai thắng trận chiến tồi tệ đó, và cái giá mà họ phải trả là gì? Liệu giàn thiêu này là để tưởng niệm những anh hùng ngã xuống, hay là thiêu hủy xác kẻ địch...hay thậm chí có lẽ là tù nhân?

Không thừa suy nghĩ cho những câu hỏi đó, cậu lao xuống khỏi mép đảo và rơi trong không trung, đến một sợi xích khác và thoát xa hơn về phía nam. Vài giây sau đó, con quỷ Đồi Bại cũng tràn ra khỏi mép đảo, đáp xuống sợi xích nặng nề trong một tiếng động điếc tai.

Sunny vẫn ở trước...con quỷ dữ kia đã không thể vượt lên. Hiện tại là vậy.

Vấn đề là Sunny đang trở nên mệt mỏi và chậm rãi cạn kiệt tinh túy bóng tối, trong khi con quái vật Nhựa Đen thì không.

Nam, nam, nam...bị con quỷ từ Bên Tối đuổi theo, Sunny trốn về phía nam, đi qua hết hòn đảo này đến hòn đảo khác. Nhưng cho dù cậu chạy nhanh đến mấy, thì con quái vật chết tiệt kia vẫn nhanh hơn.

Nhiều hòn đảo cậu vượt qua là có đủ loại Sinh Vật Ác Mộng sinh sống, nhưng không như bộ xương lục bảo cao to, đám này thậm chí còn không cố chiến đấu với sinh vật Đồi Bại. Thay vì vậy, chúng cũng bỏ chạy, tản ra đến những hòn đảo lân cận trong cách tương tự hoảng loạn, hoặc là bị nó nuốt chửng nếu không đủ nhanh.

Đến một lúc, Sunny thấy bản thân đang chạy cạnh đủ loại Sinh Vật Ác Mộng mà bình thường sẽ không chần chừ mà tấn công cậu. Đám bọn họ như là những con thú chạy khỏi cháy rừng...khi mà lửa lan ra như một con quái vật không thể thỏa mãn, cắn nuốt mọi thứ trên đường, thú săn và con mồi đều là ngang bằng trước sức mạnh khủng khiếp đó.

Hơn nữa, với cơ thể quái vật và tâm trí vẫn còn mờ ờ vì vô số lần cậu sao chép đám sinh vật trong Đấu Trường Đỏ, Sunny lúc này không kém Sinh Vật Ác Mộng là mấy.

Nhưng mà con quái vật Nhựa Đen thì đang rõ ràng nhắm vào cậu hơn mọi thứ sinh vật khác. Nó chỉ để ý đến những thứ ngay trên đường, còn mục tiêu duy nhất của nó, vì cái lý do chết bầm nào đó, là chỉ một thứ - bắt và ăn Sunny.

'Nguyền rủa mọi thứ...mình có gì đặc biệt chứ?!'

Là việc cậu theo con đường Thăng Hoa chứ không phải Hắc Hóa? Là do bản chất của một cái bóng? Hay có lẽ...là ngọn lửa thần thánh mà cháy trong linh hồn và chảy trong máu cậu?

Liệu ngọn lửa đó là một mồi nhử không thể kháng cự đối với sinh vật như con kia?

Không có câu trả lời. Sunny chỉ có thể chạy, chạy, chạy, chạy...chạy trong lúc lồng ngực đau đớn, và linh hồn trở nên trống rỗng và khô cạn, cạn kiệt tinh túy.

...Một thời gian sau đó, cậu thoát khỏi bóng tối một lần cuối cùng và ngã vào thảm cỏ xanh tươi của hòn đảo mới, gần như hoàn toàn cạn kiệt tinh túy và sức bền.

Cậu xong...xong rồi. Trái tim duy nhất đập loạn xạ trong lồng ngực đau đớn, chết ngạt trong lúc cố gắng làm công việc của hai quả tim. Bốn lá phổi cũng rực lửa.

Đây là hết. Cậu chỉ chạy được đến đây thôi.

Sunny hít từng hơi khô khàn, rồi chậm rãi đứng dậy. Ánh mắt sáng lên vẻ hắc ám nghiệt ngã.

'Cũng được thôi...tốt. Đến đây đi con thú. Để xem ai trong chúng ta mạnh hơn. Tao...tao đã giết những sinh vật hùng mạnh hơn cả mày...'

Mặc dù trận chiến với Sâu Dây Leo thì cậu có nhiều tháng chuẩn bị và cả tổ đội Giữ Lửa hỗ trợ mình.

Sunny dùng chút tinh túy cuối cùng để triệu hồi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn và quay lại, chuẩn bị đối mặt với sự tấn công của đống tua đen.

Nhưng mà...có gì đó không đúng.

'...Hử?'

Âm thanh của sợi xích thiên đường...nó đã trở nên yên ắng.

Cậu cau mày, rồi tiến lên vài bước về phía mép đảo và nhìn xuống.

Con quái vật Nhựa Đen vẫn còn cách một đoạn, cơ thể to đùng treo bất động từ sợi xích. Nó đông cứng không di chuyển, chỉ có những thứ tua kia là lúc nhúc theo nhịp điệu kì quái phát bệnh.

Con quái vật...có vẻ như miễn cường không muốn tiếp cận hòn đảo cụ thể này. Như là có một rào chắn vô hình mà nó không chịu vượt qua, vì lý do gì đó.

Sunny nhìn chăm chú sinh vật đáng sợ kia vài giây, rồi gầm gừ.

...Cậu đã lần nữa thoát khỏi một tình huống không thể thoát được. Cậu đã thành công trốn khỏi sự theo đuổi của con quỷ đáng sợ kia! Có vẻ như rốt cuộc vận may đã nằm bên phía cậu.

Nhưng mà...

Có thật sự như vậy không?

Sunny rùng mình.

'Nhưng mà...chính xác thì thứ gì mà có thể dọa sợ một con Quái Vật Đồi Bại?'