Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 631: Chuyện Buồn Cười Nhất Trên Đời



Chương 631: Chuyện Buồn Cười Nhất Trên Đời

Sunny đông cứng, không chắc phải hành động như thế nào cho khôn ngoan.

'Làm gì đây, làm gì đây...'

Sau khi gặp Solvane, cậu đã có những định kiến với việc gặp gỡ những nhân vật quyền lực của Vương Quốc của Hi Vọng. Và Noctis rất là quyền lực - điểm này là không phải nghi ngờ. Thật ra thì Sunny khá chắc là người đàn ông trẻ tuổi thân thiện mà đang nhìn cậu với nụ cười có duyên kia chính là một trong bảy xiềng xích cầm tù daemon, vị Lãnh Chúa Phía Đông bí ẩn.

Kể cả không tính đến vẻ ngoài như từ thế giới khác mà mọi người Vượt Giới Hạn đều có vẻ sở hữu, dễ dàng nhận ra được sức mạnh bên trong Noctis là rộng lớn và khủng khiếp đến mấy, ẩn giấu đằng sau cái ánh mắt vô tư lừa đảo kia của hắn.

Hơn nữa, có hẳn một Thành Thị ở phía đông của Đảo Xiềng Xích mang tên Thánh Địa của Noctis...ai khác có thể là người cai trị nơi đó? Người nào khác mà có thể sở hữu con thuyền bay xinh đẹp, và có hình ảnh bản thân in trên những đồng xu kì diệu kia?

Nên, Sunny không hề muốn gặp tên bất tử xa lạ, mặc dù Noctis có vẻ thân thiện và không hề hăm dọa đến kì lạ. Thật ra thì như vậy càng khiến hắn ta thêm đáng sợ.

Nhưng mà...

Có lựa chọn hay sao? Cũng đâu phải Sunny đang ở trong điều kiện có thể thoát khỏi một vị Thánh, đừng nói đến một pháp sư bất tử mà ngay cả những sinh vật Đồi Bại cũng có vẻ dè chừng.

Cậu chần chừ một chút, rồi thở dài, đứng lên và đi về phía ngọn lửa. Thấy vậy, Noctis ngâm nga có vẻ hài lòng rồi hơi di chuyển tay.

Ngay lập tức, những giọt sương bay ra khỏi cỏ, tọa thành một dòng nước trong trẻo xoáy quanh cơ thể hắn, rửa hết những thứ máu khô đi. Một cái áo khoác tơ thượng hạng bay lên từ mặt đất, tự quấn quanh cơ thể hắn. Cái lưỡi hái kim cương cắt qua gió, tự rũ sạch bản thân và treo lên thắt lưng của pháp sư.

Sunny tiếp tục đi đến, vẫn còn nắm lấy lồng ngực, và quan sát những việc kì lạ đó với biểu hiện không cảm xúc.

'Chết tiệt...sao mình không biết những trò như vậy? Sẽ khiến đời dễ sống hơn nhiều...'

Cuối cùng, dưới ánh mắt khoe mẽ của thằng bóng ảm đạm thù dai, cậu đi vào vòng tròn ánh sáng và không tự chủ run lên khi vị Thánh ném một ánh mắt tò mò về phía cậu. Khó để giữ bình tĩnh trước một tồn tại mà có thể hủy diệt cậu chỉ với một ngón tay.

...Cả tình huống này thật ra khá là nực cười. Noctis trông như một công tử ăn sung mặc sướng, với thứ áo khoác tơ sáng sủa, gương mặt có phần nữ tính và cơ thể của một kẻ mà chưa từng phải vận động mạnh. Tay hắn ta cũng trơn tru, không một vết chai, và dáng người thì thon gọn và mềm mại, gần như yếu ớt.

Còn Sunny thì, một con ác ma cao to trong bộ giáp mã não tinh xảo, đáng sợ, dáng người gầy gò tràn đầy sức mạnh hung hăng. Cậu có cặp sừng cong, bốn cánh tay mạnh mẽ, cái mồm đầy răng sắc bén, đôi mắt hoàn toàn đen và phi nhân loại.

Dù vậy, con ác ma mới là kẻ sợ hãi tên thanh niên được nuông chiều, chứ không phải ngược lại.

'...Nực cười.'

Sunny quan sát ác ma hắc ám trước mặt, nụ cười trở nên rộng hơn.

"A, đúng là gặp gỡ may mắn. Một bóng tối! Định mệnh đã dẫn ngươi đến ta hay sao..."

Sunny trở nên rất cứng ngắc.

'Định mệnh? Ý ông ta là gì?'

Cùng lúc, pháp sư đã ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

''Ngồi xuống đi bóng. Có vẻ như ngươi không ổn lắm. Nghỉ ngơi một chút và làm ấm người đi."

Sunny chần chừ, rồi hạ mình ngồi xuống, đặt đống lửa ở giữa bản thân và vị Vượt Giới Hạn kia. Cậu liếc nhìn linh hồn Noctis để đảm bảo bản thân đoán đúng, và thấy một cái tâm rực rỡ duy nhất sáng trong ngực. Đó đúng là linh hồn của một vị Thánh.

Noctis yên lặng một lúc, rồi hỏi.

"Mà này bóng...tên ngươi là gì?"

Sunny lưỡng lự, rồi vươn tay ra và cào hai kí tự lên một viên đá gần đó.

Lông mày của pháp sư bắn lên.

"Đó, ờ...là những kí tự đó hử? Trời đất ạ...giờ thì ta thấy buồn vì đã không chăm học như những chỉ dạy ta đã yêu cầu, cái lúc xa xưa đó. Đám lừa đảo buồn chán. Ừ thì, để xem nào...ngôi sao? Không, đó nên là "sun(mặt trời)". Mặt trời lạc? Thiếu vắng đi mặt trời...Sunless?"

Sunny gật đầu, khiến Noctis cười tươi rói với vẻ kiêu hãnh.

"Ha! Đúng là không có ai thông minh hơn ta ở Vương Quốc của Hi Vọng mà! Lời đồn là đúng...ừ thì, đương nhiên là đúng rồi, chính ta là người đã trả tiền cho đám buôn chuyện đi lan chúng ra mà. Dù sao đi nữa, Sunless, đúng là có cái tên rất phù hợp. Đúng là một cái tên xứng với một cái bóng...nếu hỏi ta thì hơi thiếu sáng tạo...nhưng cũng rất tốt. Tốt lắm!"

Sunny nghiêng đầu, bối rối nhìn vị Thánh.

'Cái quái gì...thằng cha này lập dị, hay là hoàn toàn thần kinh vậy?'

Noctis không ngại việc bị nhìn chằm chằm, thay vì đó, hắn ta có vẻ còn rất tận hưởng nữa chứ. Hắn ta nhìn ác ma mã não ngược lại, nụ cười đông cứng trên mặt.

Sự hài hước trong ánh mắt dần biến mất, nhường chỗ cho một tia sáng nguy hiểm, kì lạ.

"Sunless...vì chính định mệnh đã đưa chúng ta lại với nhau...ngươi có thể trả lời ta một câu hỏi đơn giản?"

Cảm thấy sự căng thẳng tỏa ra khắp cơ thể kiệt sức, Sunny trở nên u ám, và chậm rãi lắc đầu.

'Không tốt...không tốt chút nào cả! Chết tiệt! Tại sao người nào ở nơi này cũng điên khùng vậy hả?'

Noctis nghiêng về phía trước và nói, giọng nói hắn bình tĩnh và thân thiện suýt gạt được cả cậu:

"Nói ta nghe...liệu ngươi có lẽ sở hữu một con dao được cắt từ một mảnh hắc diện thạch?"

Sunny rùng mình.

'Làm...làm thế quái nào mà hắn biết được chứ?!'

Nhưng mà cậu không thể làm gì khác. Câu hỏi đã được nêu ra, và bây giờ, cậu bị buộc phải trả lời.

Chật vật chống lại Khiếm Khuyết lâu nhất có thể, rồi nghiến răng và lại gật đầu.

Pháp sư bất tử nhìn chăm chú Sunny vài giây, đôi mắt hào quang phản chiếu ánh trăng như hai hồ nước xanh nhạt.

Rồi, hắn ta ngửa đầu ra sau và cười giòn giã, như thể vừa nghe được câu chuyện đùa vui nhất trong lịch sử. Noctis cười đến mức nước mắt chảy ra, lấp lánh trong ánh trăng như những viên pha lê.

Cuối cùng, thỏa mãn sự vui vẻ của mình, hắn liếc sang Sunny lần nữa, nụ cười vô tư đã trở lại trên gương mặt.

"A, Sunless...định mệnh đúng là thứ buồn cười nhất trên đời, phải không? Ngươi và ta...ta có cảm giác chúng ta sẽ là bạn rất tốt, Sunless. Tin tưởng đi!"