Chương 634: Trụ Lửa
Sunny thức dậy ngay trước bình minh. Cậu nằm im một lúc, không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp trong tấm chăn. Rồi, thở dài thật sâu, cậu ngồi dậy và rùng mình trong cái lạnh của ban mai. Đến lúc đối mặt ngày mới, và có rất nhiều việc phải làm. Cậu không có cớ để lười biếng...
Một cơn đau đột nhiên tỏa ra khắp ngực. Cậu nhìn xuống với một biểu hiện mơ hồ, quan sát những thứ sẹo cũ kĩ trên làn da nâu rám nắng.
'...Chắc trời lại sắp mưa?'
Rồi, một bàn tay ngọc ngã đột nhiên xuất hiện từ bên dưới chăn, mơn trớn cơ bắp săn chắc của cậu.
''Đã sáng rồi sao?"
Sunny mỉm cười, nắm lấy tay vợ mình, và gật đầu.
"Đúng vậy, ánh dương của anh."
Cô thở dài.
"Được rồi...đi đi, chuẩn bị. Em sẽ đánh thức con tiểu quỷ."
Cậu bất động một lúc, nhàn nhã ngắm nhìn vị mĩ nữ mà cậu đã bằng cách nào đó lừa gạt cưới lấy một tên vô lại như bản thân thay quần áo, cẩn thận không chạm đến cái bụng tròn nơi mà đứa con thứ hai của họ đang ngủ yên bình, không chút lo lắng trên đời này. Nụ cười cậu trở nên rộng hơn một chút.
"Đã nói là đi đi! Hôm nay không phải ngày để anh quậy phá, đồ du côn...quên rồi sao?"
Sunny làm mặt buồn bã, rồi đứng dậy và cũng mặc vào quần áo.
Khi rời khỏi phòng ngủ, những người hầu đã bận rộn làm việc, chuẩn bị cho ngày hôm nay. Khi họ nhìn thấy cậu, mỗi người tôn trọng cúi người và chào hỏi với giọng nói ấm áp. Bị đối xử với sự mến mộ và trang trọng như này, Sunny cũng phải đeo lên một gương mặt xứng đáng với một vị lãnh chúa.
'Thật phiền toái...'
Những người hầu đang chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi sắp đến, nhưng mà có một thứ cậu phải tự mình làm. Đó là thứ mà Sunny sẽ không cho phép ai khác làm cả, không phải vì không tin tưởng, mà đơn giản là vì nó là nghĩa vụ của cậu.
Tiến vào chuồng ngựa, cậu chào hỏi vật cưỡi của mình rồi đi cho thức ăn và nước uống cho con thú cao quý trước khi đặt yên lên cái lưng rộng của nó. Sunny có lẽ đã trở thành một lãnh chúa có chút danh tiếng và đã để lại quá khứ huyên náo của mình, nhưng mà sự liên kết giữa một chiến binh và ngựa của hắn ta là thiêng liêng.
Chỉ vì hai người họ không còn phải mạo hiểm tính mạng trên chiến trường không có nghĩa là cậu sẽ quên điều đó.
Khi mọi thứ hoàn tất, cậu dẫn con ngựa đến sân và cột một cái bao kiếm gỗ cũ kĩ vào yên ngựa. Thép lạnh lẽo của cây kiếm xinh đẹp an toàn ẩn giấu bên trong.
Rồi, cậu nhìn chăm chú bao kiếm một lúc, xoa lấy lồng ngực đau nhói với ánh mắt xa xăm. Một biểu hiện khó thấy, hắc ám hiện lên mặt.
Sau một lúc, âm thanh tiếng bước chân nhanh chóng tiến về phía cậu.
"Bố!"
Sunny quay lại và ôm lấy con trai mình thật chặt.
"Cố đánh lén người bố tội nghiệp này hả? Không nhanh vậy đâu...ta đã rình quái vật từ trước khi thằng ranh như con ra đời!"
Cậu bé cười khúc khích, rồi lùi lại một bước.
Hôm nay cậu bé sẽ bảy tuổi, và trong dịp này, mẹ cậu đã bận cho cậu bộ đồ tốt nhất mà họ có. Con quỷ nhỏ này trông gần giống một đứa trẻ đàng hoàng, chứ không phải một thứ Đồi Bại bị đưa đến thế giới này để tra tấn bố mẹ bất lực của nó.
"Tại sao phải lén lút? Quá yếu để trực tiếp giết chúng hả bố?"
Sunny bực bội thở dài và nhìn lên thiên đường.
'Nữ Thần, cứu...'
Tại sao con trai họ lại thừa hưởng cái lưỡi độc địa của cậy?
Cùng lúc, cậu bé đã quay người và nhìn ra xa, nơi mà bóng dáng xinh đẹp của Tháp Ngà có thể nhìn thấy trong ánh sáng ban mai. Mắt cậu bé mở to.
"Bố...có thật không? Hôm nay con sẽ được gặp cô ấy? Nữ Lãnh Chúa?
Sunny ngưng vài giây, rồi gật đầu.
"Đương nhiên rồi. Con sẽ bảy tuổi, không phải sao? Hôm nay là ngày thần thánh. Nên, con sẽ gặp nữ thần của chúng ta...để giới thiệu bản thân, và thề phục vụ cô ấy."
Con trai cậu cau mày.
"Nhưng cô ấy không thật sự là một...một nữ thần, đúng không? Những vị thần khác sẽ không giận con chứ?"
Sunny cười.
"Thần thánh! Thần thánh quá quyền năng và quá vĩ đại để biết ghen tị là gì, nhóc con. Tại sao họ lại để ý? Nữ Lãnh Chúa Hope đã cho chúng ta nơi ăn ở và an toàn, bảo vệ chúng ta khỏi đám Đồi Bại, khỏi chiến tranh, đói khát, và dịch bệnh...và thậm chì là khỏi bản thân. Nếu đó không phải thứ xứng đáng được tôn thờ, thì ta không biết thứ gì xứng."
Dứt lời, cậu nhảy lên yên ngựa, rồi bế cậu bé lên ngồi trước mặt.
"Đi thôi!"
Họ rời khỏi trang viên và đi theo con đường đá trắng thông qua một khu rừng bình yên để lên ngọn đồi. Con ngựa đi về phía trước với tốc độ ổn định, dễ dàng mang lấy cân nặng của hai người cưỡi. Ánh mặt trời ngã xuống tán lá theo những tia rộng, khiến xung quanh họ trông như một câu chuyện cổ tích.
Sunny tận hưởng vẻ đẹp của khu rừng cũng như sự yên bình của nó. Một thời gian lâu trước kia...trước khi đến Vương Quốc của Hi Vọng...cậu đã không biết cả hai thứ đó. Cuộc đời cậu đã không có gì khác ngoài đổ máu và đau đớn, chiến đấu sau chiến đấu, chiến tranh sau chiến tranh...chỉ khi đến được nơi này và quyết định ở lại thì cậu mới biết được sự thật về cuộc sống có thể vui sướng đến mấy.
Đặc biệt là khi được chia sẻ với người mình yêu thương.
...Nhưng mà, con trai cậu thì không hề biết gì về sự khó khăn và hắc ám. Sự yên bình này là thứ duy nhất thằng bé biết. Và vì lý do đó, cậu nhóc đang cực kì buồn chán.
Lộn xộn vài phút, cậu bé nhìn chăm chú chuôi kiếm của Sunny.
"Một ngày nào đó, con cũng sẽ có thanh kiếm của mình! Và nó sẽ to và sắc bén hơn nhiều của ông già như bố. Nhớ lấy!"
Sunny cười.
"Con cần kiếm làm gì?"
Con trai nhìn cậu với vẻ mơ hồ.
"Để làm gì? Ý bố là sao? Để trở thành người Thức Tỉnh! Một chiến binh, giống bố!"
Sunny nhìn đi và không trả lời trong một lúc, ánh mắt trở nên xa xăm.
...Tim cậu nhói lên. Hôm nay sao nó đau nhiều vậy?
"Đúng, bố từng là một chiến binh. Nhưng bố chưa bao giờ lựa chọn trở thành một chiến binh cả. Bố trở thành như vậy để sống sót. Trong Vương Quốc của Hi Vọng, con không cần chiến đấu, khổ sở, và giết kẻ khác đế sống một cuộc sống dài và vui vẻ. Tại sao vẫn muốn làm chiến binh?"
Cậu bé im lặng, một gương mặt nhăn nhó đăm chiêu rất buồn cười hiện lên. Cậu nhóc quay đi và không nói gì khác trong một lúc.
Sunny không cho rằng con trai sẽ thật sự hiểu được thứ mình muốn nói. Và cậu hi vọng rằng thằng bé sẽ không bao giờ phải hiểu.
Nhắm mắt lại, cậu nói một lời cầu nguyền thầm lặng:
"Kính chào ngài, Khát Vọng, Ác Ma của Hi Vọng. Xin hãy nghe lời con cầu nguyện. Bảo vệ con con khỏi mọi sự kinh dị của thế giới và cứu rỗi nó, như ngài đã cứu rỗi con..."
Im lặng, ba người họ - một người đàn ông, một cậu bé, và con ngựa - rời khỏi khu rừng và leo lên một ngọn đồi cao. Từ đỉnh đồi, một cảnh tượng choáng ngợp mở ra trước mắt họ.
Trước mặt, một đồng bằng rộng lớn tắm trong ánh mặt trời, những cọng cỏ lục bảo tỏa sáng trong sương mai. Đây đó, vài đồng ruộng rải rác, những lúa vàng tươi đung đưa trong gió. Những dải sông lấp lánh cắt qua đồng bằng, và ở phía xa, một thành phố xinh đẹp xây từ đá trắng, với một tháp chùa tráng lệ đứng cao hơn hẳn mọi thứ khác.
Sunny không nhịn được mà mỉm cười.
Cho dù đã nhìn thấy nó bao nhiêu lần, cậu vẫn không kiềm được mà thấy hơi xúc động.
"...Này, muốn vẫy chào mẹ con không? Ta chắc là mẹ con đang nhìn về phía chúng ta ngay bây giờ!"
Con trai nhìn cậu với biểu hiện thương hại.
"Bố bị điên chắc? Mẹ làm sao thấy được. Chúng ta ở quá xa!"
Sunny cười.
"Ai nói?"
Cậu quay người và nhìn ra sau, về phía cảnh tượng quen thuộc đang ở sau lưng họ. Nhìn qua khu rừng, cậu thấy một thị trấn nhỏ và một trang viên khiêm tốn gần đó. Từ khoảng cách này, tòa nhà trông như một món đồ chơi...
Cậu giơ tay lên và vẫy chào.
"Này bố..."
Sunny khịt mũi.
"Gì? Lại muốn nói móc thêm nữa?"
Cậu bé lắc đầu.
"Không. Chỉ là...bầu trời bị sao vậy? Nó trông buồn cười."
'Hử?'
Sunny ngẩng đầu, rồi mơ hồ cau mày.
Bầu trời đúng là trông buồn cười.
Mặt trời vẫn đang leo lên, nhưng mà có vẻ như có một cái thứ hai ngay phía trên nó, thiêu đốt với ánh sáng rực rỡ. Bản thân bầu trời trở nên sáng và sáng hơn, như thể có nhiệt độ mãnh liệt lan tỏa. Mây hoàn toàn biến mất...
Một cơn gió nóng hổi đột nhiên thổi qua họ.
Mắt cậu đột nhiên nheo lại.
"Đ-đợi đã!"
Trong giây kế tiếp, một trụ lửa khổng lồ đột nhiên rơi xuống từ bầu trời, xuyên thủng đồng bằng và khiến vùng đất vỡ vụn như là thủy tinh. Một tia sáng chói lòa nhấn chìm thế giới trong màu trắng, và trong đó, âm thanh khủng khiếp lăn ra khắp khu rừng. Điếc tai, Sunny cảm nhận được tiếng thét của con mình, nhưng không thể nghe được giọng thét đó.
Ở điểm mà trụ lửa rơi xuống, bản thân mặt đất nứt ra và bay vào không trung, những mảnh đất khổng lồ bị tan chảy rơi xuống thành cơn mưa lửa, tro và tử vong.
Ngọn đồi nơi họ đang đứng rung chuyển, ném Sunny khỏi lưng ngựa.
'Không, không, không...'
Vẫn còn mơ hồ, cậu cố tìm con trai mình, nhưng không thể.
Thay vì đó, ánh mắt cậu rơi lên thị trấn nhỏ và trang viên ở phía xa.
Trong lúc Sunny hoảng hốt nhìn theo, mặt đất mở ra, với những đài lửa phun lên bầu trời. Những căn nhà ngay lập tức bị lửa nuốt lấy và thiêu hủy, biến thành những đám mây bụi.
'Không, không, không!'
Trong giây kế tiếp, ngọn đồi tan vỡ.
Thứ cuối cùng Sunny nhìn thấy trước khi bị nhấn chìm trong cơn sạt lở thiêu đốt là hình ảnh con trai yếu ớt của mình bị lửa nuốt lấy.
'Không!'
Và rồi, cậu chết.
Đau, đau, đau...
Sao tim cậu đau đến vậy?
Sunny mở mắt trong bóng tối và ngồi dậy, ném bộ lông sang một bên. Cậu nhìn chăm chú lồng ngực yếu ớt của mình, rồi lại chạm vào nó với bàn tay run rẩy, ngạc nhiên. Từ lúc nào mà ngực cậu bắt đầu đau trong đêm?
'Ài, lớn tuổi đúng là không vui vẻ gì...'
Đuổi đi cơn ác mộng còn hơi vương vấn lại, cậu khó khăn ngồi lên và mát xa xương khớp một lúc, chờ đến một lúc đến khi sự dẻo dai quay trở lại trong chúng. Rồi cậu chậm rãi đứng dậy và nhắm mắt, lắng nghe âm thanh của Khu Rừng Tôn Nghiêm quanh mình.
Ừ thì, ít nhất là cậu còn sống thức dậy. Ở tuổi này, chỉ nhiêu đó cũng là một thành tựu!
Phải chi trái tim không đau như vậy...
Nhưng mà già là vậy. Mỗi bình minh mang đến một cơn đau mới...thật ra thì Sunny sẽ sợ hơn nhiều nếu cậu thức dậy và đột nhiên cảm thấy hoàn hảo.
Dù sao đi nữa...
Đến lúc đối mặt ngày mới.