Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 633: Pháo Đài Chết



Chương 633: Pháo Đài Chết

Sunny yên lặng một lúc lâu, nhìn Noctis với biểu hiện u ám. Cuối cùng, cậu nhúc nhích và vẽ vài kí tự, móng vuốt mã não của găng tay di chuyển trong tro với sự chính xác, nhanh gọn.

"Pháo đài. Nguy hiểm. Bên trong?"

Pháp sư bật cười.

"Nguy hiểm...đương nhiên là có nguy hiểm. Nhưng đừng lo. Không có thứ gì mà ngươi sẽ không thể lo liệu. Ờ...ta nghĩ vậy. Tin tưởng vậy! Dù sao đi nữa, thì trong toàn bộ Vương Quốc của Hi Vọng không có ai khác phù hợp với việc này hơn ngươi cả Sunless. Nên...nhanh lên nào. Thời gian không đợi ai cả..."

Sunny cau mày, không hề vui vẻ bởi việc Noctis đã lãng tránh câu hỏi. Không muốn bỏ qua, cậu gầm gừ và lại chỉ vào những kí tự.

Tên pháp sư thở dài đăm chiêu.

"Không phải ta không muốn nói ngươi biết, Sunless. Nhưng chỉ là không có ý nghĩa. Dù sao ngươi cũng sẽ không nhớ được...nhưng mà như này sẽ có lợi cho cả hai, tin tưởng ta đi. Pháo đài này từng thuộc về một người bạn của ta. Ông ta là một xiềng xích của Hope, cũng như ta, và là một cái bóng, cũng như ngươi. Giờ thì ngươi có hiểu tại sao ta nghĩ chính định mệnh đã đưa chúng ta đến với nhau chưa?"

Sunny nín thở.

'Vậy là mình đoán đúng. Noctis đúng là một trong những kẻ bất tử.'

Và, hơn thế nữa, một trong bảy người đó còn là tôn thờ Thần Bóng Tối. Chỉ có năm kẻ giám ngục còn sống, và không ai trong số họ nắm quyền cai triij phía nam...nên, có thể đoán rằng Lãnh Chúa Bóng Tối này đã chết. Đột nhiên cái lời nói về việc hòn đảo này là nơi an nghỉ của ai đó trở nên dễ hiểu hơn.

Nếu vậy...có lẽ có những di vật gì đó mà kẻ Vượt Giới Hạn của Bóng Tối kia đã để lại trong pháo đài?

Đó thay đổi mọi thứ...một chút...

Sunny chần chừ một chút, rồi chỉ vào ngực.

Noctis mỉm cười.

"Gì? Chắc chắn là ngươi không nghi ngờ kĩ năng của ta! Yên tâm đi Sunless, ta sẽ tạo ra một trái tim tuyệt vời cho ngươi. Ta thậm chí còn thay thế những ngón tay mà ngươi có vẻ đã bị mất, thưởng kèm đó. Trừ khi ngươi thích không có ngón tay, đương nhiên..."

Sunny nhìn hắn chăm chú vài phút, rồi thở dài và đứng dậy, nhặt lên một chùm nho, liếc nhìn tên pháp sự lập dị lần nữa, rồi đi về phía nam, về phía mép đảo nơi có pháo đài bỏ hoang.

'Đằng nào cũng không nhớ được...có nghĩa quái gì chứ?'

Trong lúc bước đi, Sunny phát hiện vài cụm hoa trắng xinh đẹp mọc đây đó trong thảm cỏ xanh. Càng đến gần pháo đài thì càng có nhiều những bông hoa đó. Mặc dù đang là giauwx đêm, những nhánh hoa vẫn mở ra, khiến không khí tràn đầy một mùi thơm nhàn nhạt, dễ chịu.

Cậu nhíu chặt mày.

'Những bông hoa đó...'

Chúng trông hơi quen mắt. Cậu chậm rãi ăn những quả nho mọng nước, ngọt ngào, và tìm kiếm trong kí ức về nơi mà có lẽ đã từng nhìn thấy chúng. Sau một lúc, biểu hiện trở nên hắc ám hơn nữa.

Có một hòn đảo ở phía đông của Đảo Xiềng Xích, không quá xa khỏi Thánh Địa của Noctis, được phủ đầy một cánh đồng hoa trắng xinh đẹp kia. Mọi người, ngay cả những tổ đội Thức Tỉnh tài ba nhất và cả những người của gia tộc Lông Vũ Trắng cũng né hòn đảo này như né dịch hạch.

Mặt đất ở đó đầy xương, ẩn nấp bên dưới những bông hoa trắng tinh tế kia. Ngay khi có người bước lên bề mặt đảo, họ sẽ cảm thấy một khát vọng không thể chống lại là muốn dừng lại, nghỉ ngơi, và ngủ đi.

...Và nếu có ai chấp nhận khát vọng đó, thì không ai trong số họ thức dậy nữa.

Sunny thầm chửi thề.

'Tên khốn kia cố giết mình sao?'

Nhungwm vì lý do gì đó, cậu không thể tin tưởng Noctis chỉ muốn cậu chết đơn giản như vậy. Một vị Thánh có vô số cách dễ hơn nhiều để giết một người Thức Tỉnh, đừng nói đến một người mệt mỏi và đang yếu ớt như cậu hiện tại. Không việc gì phải rườm rà như này.

Nên, thứ mà tên pháp sư nói chắc là sự thật, hoặc ít nhất là cách không quá xa. Hắn ta tin tưởng Sunny là người phù hợp với công việc này và có cơ hội khá cao hoàn thành nó mà vẫn giữ được cái mạng.

Nhưng tại sao? Có gì đặc biệt về Sunny? Có việc gì mà cậu có thể làm mà ngay cả một Vượt Giới Hạn Giả cũng không thể?

Là vì cậu có liên quan đến Thần Bóng Tối, và chủ nhân trước đó của pháo đài này cũng vậy?

Đầy những ý nghĩ u ám, cậu leo lên một ngọn đồi và nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cứ điểm biên giới cách đó không quá xa.

Nó ở tình trạng tốt hơn nhiều so với tương lai. Thật ra thì nó trông gần như nguyên vẹn...nếu không phải những thứ rêu bám trên tường, thiếu mất ánh sáng, và sự yên ắng chết chóc mà bao phủ lấy nó, thì Sunny đã cho rằng tòa lâu đài này vẫn còn có người sinh sống.

Những bức tường cao xây từ đá xám đứng cao trong bầu trời đêm, và một cánh cổng khổng lồ bị đóng lại. Pháp đài cổ đại tắm trong ánh trăng mờ ảo, trông ảm đạm và bất lành, như một hầm mộ bị nguyền rủa.

Sunny nhăn mặt.

'...Không giống điềm xấu chút nào.'

Vẫn nắm lấy ngực, cậu đi xuống đồi và đến gần cứ điểm đáng sợ kia. Tường của nó vẫn chưa tan vỡ, và con đường mà cậu đã dùng để vào trong lần trước chưa tồn tại.

Đầy sự bất an, Sunny đâm móng vuốt vào đá cổ đại và bắt đầu leo. Những bức tường này không là gì khi so sánh với bức tường vĩ đại của Thành Phố Hắc Ám...leo lên đến đỉnh sẽ không khó, kể cả với con người.

Và hiện tại thì cậu thậm chí còn chả phải nhân loại. Cậu là một ác ma, mặc dù là một ác ma sắp chết.

Nhanh chóng, cậu leo đến đỉnh của bức tường và bò qua, nhìn xuống cái sân trống rỗng. Ở đây, những dấu hiệu bị bỏ hoang là rõ ràng hơn - có bụi và đất khắp nơi, với cỏ dại mọc ra giữa những tấm đá. Pháp đài hoang vắng và trống rỗng, hoàn toàn thiếu đi những người sống trong và chăm nom nó.

Cậu chần chừ một chút với sự quyết định, rồi miễn cưỡng cử hai cái bóng đi thám hiểm cứ điểm này. Nếu quả thật có một sinh vật hùng mạnh làm tổ bên trong, thì chúng chắc chắn có thể tìm đến nó...

Nhiều phút trôi qua trong căng thẳng. Những cái bóng lướt qua những hành lang và sảnh trống rỗng của cứ điểm bị bỏ hoang, xuyên qua những tòa tháp và những hầm ngục. Nhưng mà, cho dù chúng tìm kiếm ở đâu, thì vẫn không thấy dấu hiệu nào của sự sống.

Nhưng mà thứ chúng tìm thấy, là những cái xác.

Đây đó, có những bộ xương người, vẫn trong thứ quần áo cổ xưa và giáp. Không có dấu hiện tranh đấu quanh những cái xác, không có vết rách trên quần áo, và không thấy vết thương rõ ràng nào trên cơ thể. Chỉ có vẻ như là đội quân từng đóng trong cứ điểm này đã tự hạ mình xuống đất và chết, không có lý do gì cả.

Mọi thứ quá là ghê rợn.

'Nguyền rủa mọi thứ...nguyền rủa đám bất tử chết tiệt, nguyền rủa cái nơi chết tiệt...'

Sunny suýt quay người bỏ chạy, nhưng rồi, ngực cậu nhói đau, khiến cậu nhớ lại nguyên nhân đã đến đây.

Thở dài nặng nề, cậu nhảy khỏi bức tường và đi về phía kiến trúc chính của pháo đài.

'Đến lúc tìm một cái giường êm ái...'

Sunny tiến vào nội tháp, gọi hai cái bóng trở lại, và đi trong những sảnh yên ắng trên đường đến tầng cao hơn của tòa tháp to đùng này. Khi đến đó, cậu đi quanh một chút, tìm kiếm một căn phòng thích hợp, và nhanh chóng tìm đến một nơi mà có vẻ vừa dễ chịu vừa khá an toàn.

Hờ hững ném cái xác trong bộ đồ ngủ mục nát khỏi giường, cậu nằm xuống chỗ của nó và mệt mỏi nhắm mắt lại.

Chắc rồi, nơi này ghê rợn hơn cả ghê rợn...nhưng mà quả thật là cậu đã mệt đến tận xương cốt và hết sức cần nghỉ ngơi. Ngủ sẽ là một việc tốt...

'Có gì to tát chứ...mình từng ngủ ở những nơi tồi tệ hơn rất nhiều...'

Trước khi rơi vào sự ôm ấp của quên lãng, cậu triệu hồi Thánh từ bóng và cho cô mệnh lệnh canh chừng cho cậu. Sau khi chần chừ một chút, Sunny cũng làm vậy với Rắn Linh Hồn.

Chỉ khi hai cái Bóng vào thế canh chừng thì cậu mới cho bản thân thả lõng.

Trong sự yên lặng của tòa pháo đài bỏ hoang, Sunny có thể dễ dàng nghe thấy tiếng đập cực nhọc của trái tim mình. Nhưng mà cậu quá kiệt sức để có thể để ý đến nó.

Chỉ vài phút sau đó, cậu đã ngủ ngon lành.

...Và chỉ một giây trước khi rơi vào giấc ngủ sâu, tâm trí đã tiêu tan hết một nửa, cậu nghĩ rằng bản thân nghe thấy một âm thanh từ đâu đó ở gần, nhưng cũng ở xa.

Nó như là tiếng móng guốc trên sàn đá lạnh lẽo...