Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 636: Xúc Phạm



Chương 636: Xúc Phạm

"Ngươi đến đây làm gì, Solvane?"

Sunny quay người lại, nhìn người phụ nữ tinh xảo đứng sau lưng, bộ váy cô mặc được dệt từ vải xanh đơn giản, một thắt lưng làm từ vỏ cây quanh bờ eo thon gọn. Mặc dù trông chỉ hơi lớn tuổi hơn vị khách của họ, với làn da mềm mại và đôi mắt nâu lung linh, cô có một sự hiện diện bình tĩnh và tự tin mà mang đến yên bình và cảm giác an toàn cho mọi người xung quanh.

Người phụ nữ trông rất đẹp, thông thái...và trẻ tuổi. Quá, quá trẻ. Cô cũng trông rất giống Sunny.

Như mọi khi, nhìn thấy cô mang đến sự vui vẻ ấm áp và buồn bã sâu đậm cho con tim cậu.

Sunny mỉm cười, che giấu sự buồn sầu, rồi nói bằng giọng dịu dàng và trìu mến nhất:

"...Chào, mẹ. Chúng ta có khách."

Phu Nhân của Khu Rừng - mẹ cậu - nhìn thoáng qua cậu, và trả lời bằng giọng mà mang đầy sự căng thẳng và gấp gáp:

"Tránh xa cô ta ra. Ngay bây giờ!"

Sunny cau mày, mơ hồ, rồi làm thôi lời nói đó, gian nan đẩy cơ thể già nua về phía trước với sự giúp đỡ của cây trượng. Tim cậu tỏa ra từng đợt đau đớn khắp ngực...ài, hôm nay đi lại cũng khó...

Đằng sau cậu, một nụ cười nham hiểm hiện trên gương mặt cô gái trẻ xinh đẹp mà mẹ cậu đã gọi là Solvane. Cô chậm rãi đứng dậy từ mặt cỏ và đối diện Phu Nhân của Khu Rừng, đôi mắt sáng lạn cháy lên thứ ánh sáng nghiệt ngã.

"Cô chắc chắn biết tại sao ta đến đây. Không cần phải giả vờ, Aidre."

Sunny cuối cùng đến bên cạnh mẹ mình, quay lại để nhìn người hành hương kì lạ kia.

'Có gì đó...có gì đó không đúng. Làm sao cô ta biết tên mẹ mình?'

Liệu cô ta có lẽ là một người Thức Tỉnh mạnh mẽ? Ừ thì, cho dù cô ta là ai, thì người canh gác trường tồn của Khu Rừng Tôn Nghiêm sẽ không để mọi thứ vượt quá giới hạn. Cô ta không chỉ là mẹ cậu, mà còn là Vượt Giới Hạn Giả Aidre, người được ban phúc của Thần Trái Tim. Nên, không có việc gì phải lo lắng.

Không có gì tồi tệ bao giờ xảy ra ở Khu Rừng Tôn Nghiêm.

Ý nghĩ của cậu bị ngắt đứt bởi việc đột nhiên có một quả cầu ánh sáng rực rỡ khác xuất hiện...cái này ở bên trong cơ thể của mẹ cậu. Sunny nhìn chăm chú lưng cô vài giây, rồi liếc lại Solvane. Cậu thậm chí còn nhìn cả con ngựa.

'Hở...'

Cùng lúc, nụ cười đã biến mất khỏi gương mặt xinh đẹp của Solvane. Giọng nói cô ta trở nên lạnh lẽo và sắc bén khi nói:

"Ta đã nghe những lời đồn trong khắp Vương Quốc của Hi Vọng, một giáo phái của những kẻ tôn thờ cô ta đang chậm rãi lan tỏa như một cơn dịch hạch. Tưởng tượng sự bất ngờ của ta...sự phẫn nộ, sự giận dữ...khi ta phát hiện cô là nguồn gốc của căn bệnh đó. Cô!"

Gương mặt Sunny tối lại.

'A...Ra là về chuyện này...'

Cậu đã cảnh cáo mẹ cậu là chuyện như này có thể xảy ra. Nói bất cứ thứ gì tốt về một daemon gần như đồng nghĩa với xúc phạm thần thánh, ở thời này. Có lẽ cậu nên nghe theo lời khuyên của chính mình mà ngậm miệng lúc ban nãy...

'Chết tiệt thật.'

Trong lúc đó, Solvane nắm chặt tay lại.

"Ta đến đây để bị phản bác, nhưng thay vì đó, lại thấy những lời buộc tội đó là sự thật. Chính con trai của cô bị những thứ dị giáo đó lây nhiễm. Làm sao...làm sao cô có thể phản bội chúng ta? Cô đã tạo ra giáo phái tôn thờ daemon. Cô đã nuôi dưỡng chính cái thứ mà chúng ta được tạo ra để ngăn chặn!"

Phu Nhân của Khu Rừng cau mày.

"Nếu đúng thì sao? Hay là cô, có lẽ, cho rằng ta đã quên đi lời thề nghiêm trang mà chúng ta đã lập ra? Không...không, mấy người mới là kẻ mà đã mù quáng với ý chí của Lãnh Chúa Ánh Sáng. Mấy người mới là kẻ đã thất bại nghĩa vụ của mình."

Solvane nhìn chăm chú người phụ nữ tinh xảo trong bộ váy xanh, biểu hiện nghiệt ngã. Rồi, cô chậm rãi lắc đầu:

"Cô...đã quá vỡ nát. Làm sao cô có thể cho phép linh hồn của mình bị vặn vẹo đến vậy? Cô, trong số tất cả chúng ta, nên phải là người cuối cùng trở nên lạc lối. Thần của cô đáng lẽ nên bảo vệ cô...ông ta là Thần của Linh Hồn, không phải sao?!"

Sunny nghe mẹ mình bật cười, giọng cười hoàn toàn thiếu đi sự hài hước.

"Thôi đi Solvane. Chẳng phải chính cô đã nói chúng ta không cần giả vờ? Nói thứ cô đến đây để nói, và rời khỏi nơi này. Chiến Tranh không được chào đón ở đây."

Cô gái trẻ xinh đẹp trong bộ tunic đỏ yên lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi giơ tay lên. Sunny cau mày, phát hiện bây giờ trong tay cô ta có một con dao kì lạ được đúc từ một dải kim loại. Nó đến từ đâu?

Mẹ cậu đột nhiên run rẩy.

...Cậu chưa từng nhìn thấy mẹ sợ hãi.

"Ngươi...ngươi dám..."

Solvane nghiến răng.

"Cô buộc tay ta, Aidre. Không ai trong số chúng ta muốn vậy. Nhưng mà đến cuối cùng, họ đều đồng ý."

Phu Nhân của Khu Rừng trở nên yên lặng, rồi lắc đầu.

"...Cô nói dối. Noctis sẽ không bao giờ ruồng bỏ ta."

Mẹ cậu bước lên một bước, và mỉm cười.

"Không ai đồng ý cả. Cô tự mình đến đây, mà không có những Lãnh Chúa Xích khác cho phép. Cô thật sự nghĩ họ sẽ cho phép chuyện như này xảy ra? Cho dù bất cứ ai trong số chúng ta ngã xuống, thì người còn lại sẽ không còn không định mệnh nữa. Cân bằng quyền lực giữa bảy người sẽ bị phá vỡ không thể vãn hồi, hủy diệt. Cô bị điên rồi? Cô thậm chí có tưởng tượng nổi thứ thảm họa gì sẽ theo sau đó?"

Nhưng rồi, giọng nói mẹ cậu khẽ đi, và thân mình hơi loạng choạng. Đôi mắt nâu xinh đẹp hơi mở to ra.

Sunny rùng mình, cảm giác được, ngay lúc đó, có gì đó đã vô cùng, cực kì, sai.

Mẹ cậu nhìn chăm chú Solvane, gương mặt trở nên tái nhợt.

Và rồi, thì thầm:

"Trừ khi...trừ khi cô biết, biết rõ hơn ai trong số chúng ta. Ôi...ôi, Solvane! Cô quả là tàn nhẫn!"

Sunny cảm thấy cơn đau tim trở nên mạnh mẽ hơn. Có một cảm giác lạnh lẽo nắm lấy ngực cậu, khiến cậu bóp lấy ngực với vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn.

'Argh...họ đang nói cái gì vậy? Mình không hiểu...chuyện gì đang xảy ra?'

Aidre của Khu Rừng Tôn Nghiêm nhìn xuống một lúc lâu, rồi nói.

Giọng nói yên ắng và đầy buồn bã:

"Ta hiểu...giờ ta đã hiểu. Ta đáng lẽ phải biết...rằng trong số bảy người chúng ta, cô là can đảm nhất. Sự hi sinh này, Solvane...ngay cả ở trong Cõi Bóng Tối, ta cũng sẽ không quên."

Dứt lời, quay sang Sunny đang mơ hồ và buồn bã mỉm cười.

"Và còn con...ta xin lỗi, con trai. Tha thứ cho ta, nếu con có thể."

Nói xong, mẹ cậu quay sang đối mặt người mĩ nữ áo đỏ và nâng lên bàn tay tinh tế của mình, một con dao gỗ đột nhiên xuất hiện trong đó, như thể hiện ra từ hư vô.

Giọng nói cô trở nên cứng cáp và quyết chí:

"Nhưng mà, Solvane...cô đáng lẽ không bao giờ nên thách thức ta ở vùng đất thiêng liêng này. Ta sẽ không từ bỏ mà không chiến đấu, và Khu Rừng của ta cũng vậy."

Cô gái trẻ nở nụ cười, đôi mắt sáng lên ánh sáng mãnh liệt.

"...Chứng minh đi!"

"Mẹ...mẹ..."

Sunny bò qua đống tro, ngạt với thứ khói đắng. Nước mắt chảy xuống gò mà nhăn nheo, bay hơi vì nhiệt độ khủng khiếp. Tim cậu đau...ôi nó đau kinh khủng!

Cả người cậu là đau đớn. Và xung quanh cậu, Khu Rừng Tôn Nghiêm cháy cả, bị ngọn lửa thiêu hủy, phẫn nộ phủ lấy. Cậu có thể nghe thấy những tiếng hét của những cư dân của nó vang vọng trong bóng tồi mờ nhạt, cả người lẫn thú, bị thiêu sống trong lúc cả thế giới của họ dần biến thành tro tàn.

'Làm sao có thể...làm sao, làm sao?!'

Đẩy bản thân về phía trước với đôi tay yếu ớt của một lão già vô dụng, cậu bò về phía người nằm trên mặt đất cách đó vài mét...quá, quá....xa.

Cậu không chấp nhận chết trước khi đến được đó.

Mặt đất cháy lòng bàn tay, bây giờ đã đầy những vết phỏng, nhưng cậu kiên trì, không chịu bỏ cuộc.

'Mẹ...'

Và rồi, cuối cùng, cậu đến được bên mẹ.

Phu Nhân của Khu Rừng nằm chết trong đám lửa, những mảnh của con dao sắt kì lạ sôi lên thứ bùn đẫm máu xung quanh. Nuốt nước mắt, Sunny ngượng nghịu ôm lấy cơ thể mẹ và phát ra một tiếng gầm rống bị đè nén.

Tại sao...tại sao nó lại quen thuộc đến vậy? Như thể cậu đã từng có cảm giác đau đớn này, từ rất lâu rồi...ở một thế giới khác...

"Tại sao mẹ lại chết? Chẳng phải mẹ đáng lẽ nên bất tử hay sao? Làm sao có thể? Không, không...đây chỉ là một giấc mơ xấu, một cơn ác mộng. Mình cần thức dậy! Thức dậy, thức dậy, lão già ngu ngốc! Thức...thức dậy!"

Nhưng cho dù làm gì, thì vẫn không thể. Kể cả nếu như đây là ác mộng, thì đó là một ác mộng mà cậu bị kẹt trong, không thể thoát ra được.

'Mắc kẹt...trong một cơn ác mộng?'

Trong lúc ý nghĩ kì lạ này vang vọng trong đầu cậu, một thân cây cổ thụ đột nhiên ngã xuống gần đó, cơn gió lốc mang theo tia lửa và những mảnh cháy bay lên không trung. Sunny nhìn nó chăm chú, cảm thấy thị giác tối đi và những ý nghĩ lần lượt biến mất.

Cậu ho, không thể dừng...không thể thở...cậu đang chết ngạt...

'Làm sao có thể?'

Ông lão nhìn chăm chú khu rừng rực lửa, mắt hừng hực sự thống khổ và điên cuồng, không thể tin tưởng.

Làm sao Khu Rừng Tôn Nghiêm có thể bị phá hủy?

Chẳng phải nó nên đứng vững, xinh đẹp và yên bình, lâu sau khi mình đã chết?

Chẳng phải nó nên sống lâu hơn mình?

Một cảm giác buồn sầu và tuyệt vọng hoàn toàn nhấn chìm tâm trí cậu, cũng như thứ khói mà đang nhấn chìm phổi và cơn đau nhấn chìm cơ thể.

'Đây là ác mộng...chỉ là ác mộng...nó không thể là thật...không, không, không!'

Ý nghĩ cay đắng đó là thứ cuối cùng xuất hiện trong đầu Sunny trước khi cậu rơi vào hắc ám thiêu đốt.

Và trong hắc ám đó, cô đơn và đau đớn, cậu chết.

Đau, đau, đau...

Đau tra tấn, tồi tệ.

Tim cậu đau, nhưng mà toàn bộ những nơi khác đều đau.

Sunny không thể mở mắt, vì nó bị dán chặt vào nhau bởi máu khô. Nhưng nếu làm vậy, thì cậu sẽ thấy những bức tường hắc ám của hầm ngục, nơi mà cậu bị buộc vào một dụng cụ tra tấn gỉ sét, những thứ đinh kim loại nóng đỏ đâm vào cơ thể.

Lạc mất và lãng quên, cách xa ánh sáng của mặt trời phước lành...

Một giọng nói quen thuộc xâm lấn vào tai cậu, khiến cậu rùng mình.

"...A, ngươi thức rồi. Tốt. Lần này ngươi đã bất tỉnh lâu lắm đó, bạn của ta. Chúng ta tiếp tục chứ?''

'Lại tra tấn...'

Sunny thở dài, biết quá rõ thứ chờ đợi mình ở trước.

Cậu thậm chí còn không nhớ nỗi bản thân là ai trước khi đến hầm ngục lạnh giá này, hay tại sao cậu bị tra tấn bởi chủ nhân của giọng nói nguyền rủa kia. Cậu chỉ biết đau đớn, hắc ám, và tuyệt vọng.

Nhưng mà, lần này, mọi thứ không có vẻ quá tệ. Có gì tệ hơn được cơn ác mộng kinh khủng cậu vừa thấy?

Solvane, Aidre, Noctis...những cái tên nghe quen thuộc. Liệu cậu có phải đã từng biết những người như vậy? Trước cái địa ngục này...nếu thật sự có gì tồn tại ngoài địa ngục này.

Dù sao đi nữa, không quan trọng.

Thứ quan trọng là đau đớn, tra tấn, và vô vọng.

Cậu nghiến răng.

Đến lúc đối mặt ngày mới...