Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 637: Lồng Sắt



Chương 637: Lồng Sắt

Tra tấn tiếp tục không có hồi kết.

Sunny hét lên khi có giọng để hét, và yên lặng khi đã khàn mất. Từ rất lâu rồi...cả thập kỷ trước...cậu vẫn còn có lòng kiêu hãnh, và đã chịu đựng tra tấn mà không cho kẻ tra tấn mình sự thỏa mãn của việc nghe thấy mình gào rống, khóc thét, và năn nỉ.

Nhưng mà không có ý nghĩa. Kiêu hãnh gì đó không tồn tại...chỉ có đau đớn.

Bất cứ ai cũng đã chết từ sự đau đớn phi nhân loại mà cậu đã chịu và những vết thương khủng khiếp trên cơ thể. Nhưng Sunny không chết...không thể chết...vậy nên, sự đau khổ này là bất tận.

Mỗi buổi sáng, vết thương biến mất, như thể được tái sinh. Mỗi buổi sáng, tên tra tấn quay lại, và vòng lặp tái diễn.

Bản thân kẻ tra tấn chưa từng hỏi Sunny gì cả. Như thể hắn tra tấn tù nhân của mình chỉ vì tra tấn. Nhưng mà...chủ nhân của hầm ngục này chưa bao giờ có vẻ tận hưởng sự tàn nhẫn này. Hắn ta chưa từng tiêu khiển trong sự đau đớn của nạn nhân hắn, thay vì đó, gần như có vẻ buồn vì phải thực hiện nghĩa vụ của mình.

Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Nó đã kéo dài bao lâu?

Cơn ác mộng không hồi kết này đến bao giờ mới kết thúc?

'Cơn ác mộng...không hồi kết...'

Sunny không biết...cậu còn suýt không nhớ nổi ngay cả bản thân. Cậu chỉ biết là sợ hãi, hắc ám, và đau đớn.

'Lãnh Chúa cứu con...'

Trong một ngày như vậy, cậu mở mắt nhìn thấy tên tra tấn tiến vào phòng giam. Tên đao phủ của riêng cậu là một kẻ dáng người cao, có vẻ quyền quý, da trắng như ngà, tóc vàng bóng loáng, và đôi mắt hổ phách đầy sự bình tĩnh, quyết tâm, và u sầu.

Như mọi khi, tên tra tấn chuẩn bị dụng cụ, và như mọi khi, Sunny gắng gượng cơ thể tàn tạ, không có ý nghĩa cố thoát khỏi xiềng xích.

...Nhưng lần này, có gì đó bất ngờ xảy ra. Sunny đứng hình và nhìn chăm chú người đàn ông tỏa sáng trước mặt, mắt mở to.

'Liệu có thể?'

Cũng như trong cơn ác mộng khủng khiếp mà cậu đã thấy vài ngày trước, có một quả cầu ánh sáng xinh đẹp cháy lên trong ngực tên tra tấn. Sự tuyệt mỹ của nó tràn qua Sunny, khiến cơn đau rút đi trong một giây.

Một nụ cười yếu ớt, nhàn nhạt hiện lên mặt cậu.

Sunny tắm trong ánh sáng đó, và thì thầm:

"Mặt trời..."

Ôi, cậu mong mỏi nhìn thấy mặt trời lần nữa đến bao nhiêu...

Tên tra tấn ngừng động tác, rồi chậm rãi quay sang cậu. Đôi mắt hổ phách sáng lên cảm xúc bất chợt.

"...Lại nói chuyện?"

Hắn ta bước một bước dè chừng và quan sát gương mặt Sunny, rồi dịu dàng vuốt ve nó.

"Em trai, em trai ta...thật tốt biết mấy vì lại được nghe giọng nói của em."

Sunny rùng mình.

"...Em trai? Chúng ta...là anh em?"

Cậu yếu ớt, và bối rối. Những ý nghĩ hồn loạn nhảy nhót trong tâm trí tan vỡ, dễ vỡ như những bông hoa tuyết trong nhiệt độ mùa hè. Cậu thấy khó để tập trung vào bất cứ thứ gì, kể cả nếu như muốn. Nhưng mà...cậu không muốn. Từ rất lầu rồi đã không muốn.

Tên tra tấn mỉm cười buồn bã.

"Em quên cả anh rồi sao?"

Sunny cau mày, cố nhớ lại. Anh trai...cậu có một người anh sao? Đúng, đã từng có. Anh trai cậu cao quý, gan dạ, và thông thái. Anh trai cậu được Lãnh Chúa Ánh Sáng ban phúc. Anh trai cậu được giao cho nghĩa vụ thiêng liêng...

Và bản thân Sunny cũng vậy.

...Hoặc có lẽ cậu chỉ đang nhớ đến những mảnh rời rạc của những giấc ác mộng cũ. Ai biết được?

Cậu yếu ớt lắc đầu.

"Nếu chúng ta là anh em...thì tại sao...tại sao? Lại tra tấn...tôi?"

Người tra tấn im lặng một lúc, rồi cười buồn bã.

"À, câu hỏi cũ rích đó. Em đã không hỏi nó trong vài thập kỷ rồi.

Hắn nghiêng về phía trước và nhìn Sunny với sự buồn bã.

"Em không nhớ ư? Chính em là người đã yêu cầu anh làm vậy."

Mắt Sunny trợn to.

'Không...không...'

"Tôi...yêu cầu?"

Người tra tấn gật đầu.

"Để đền tội, cho tội lỗi tồi tệ mà em đã phạm phải. Vì đã phản bội lòng tin của Lãnh Chúa Ánh Sáng. Là...một thế kỷ trước? Ừ, khoảng nhiêu đó."

Hắn quay người và nhặt lên một lưỡi kiếm dài, đâm nó vào ngọn lửa mà đang cháy hừng hực bên trong một cái lò làm bằng vàng.

"Đã gần một thế kỷ kể từ khi em ruồng bỏ anh. Ầy...chịu đựng nghĩa vụ của chúng ta chỉ một mình là không dễ, em trai à. Không hề dễ. Nhưng anh chưa từng phá vỡ lời hứa với em."

Sunny nhìn chăm chú lưỡi kiếm dần tỏa sáng bên trong ngọn lửa. Biết nó sẽ sớm đâm vào da thịt mình, cậu rùng mình.

"Nếu tôi...yêu cầu...thì dừng lại. Tôi không...không muốn nữa."

Người tra tấn cúi đầu, rồi mỉm cười u ám.

"Dừng? Nhưng chúng ta không thể dừng. Phải tiếp tục đến khi em trả lời câu hỏi."

Sunny dán mắt vào lưỡi kiếm. Thì thầm:

"Câu hỏi? Câu hỏi gì chứ?"

Anh trai cậu im lặng một lúc, rồi hỏi:

"Con dao mà Lãnh Chúa tin tưởng giao cho chúng ta ở đâu? Em đã làm gì với những con dao?"

'Dao? Dao gì?'

Sunny không nhớ nổi con dao gì cả, và chỉ có thể nghĩ về lưỡi dao mà đang tỏa sáng bên trong lò vàng.

''...Tôi không biết.''

Người tra tấn thở dài.

"Vậy thì em không thể ngừng đền tội."

Dứt lời, hắn kéo lưỡi kiếm ra khỏi lửa và mang nó đến ngực Sunny, nơi mà trái tim đau đớn đập loạn xạ như một con thú bị nhốt trong chuồng.

Sunny tìm kiếm kí ức, tuyệt vọng mong mỏi tra tấn kết thúc. Không,không...cậu không thể nhớ!

Một tích tắc trước khi mũi kiếm cắt da cậu, cậu đột nhiên hét lên:

"Bóng! Bóng Tối đã cướp nó! Con dao than hồng...Bóng đã lấy nó khỏi em! Đó đều là lỗi của hắn! Của hắn!"

Lưỡi kiếm dừng lại trước khi chạm đến Sunny.

Người tra tấn dời ánh mắt, một biểu hiện ảm đạm hiện lên mặt.

"...Tốt là em cuối cùng đã nói ra. Nhưng mà...bí ẩn đó đã được tiết lộ được một thời gian rồi. Dù sao thì, Bóng đã chết."

Hắn liếc nhìn Sunny, rồi lạnh lùng hỏi:

"Nhưng còn con dao còn lại? Con dao ngà mà anh đã đưa cho em ở đâu? Bóng cũng đã cướp lấy nó hay sao?"

Sunny run rẩy, rồi chậm rãi lắc đầu.

"Không...em...em đã giấu nó. Giấu nó ở xa."

Anh trai nhắm mắt lại.

"Em giấu nó ở đâu?"

Những giọt nước mắt lăn xuống mặt Sunny. Cậu kéo căng xiềng xích, vô vọng nghiệt ngã muốn thoát khỏi.

"Em...em không nhớ...em không biết!"

Người tra tấn thở dài, rồi thả lưỡi kiếm rực sáng xuống đất.

"...Vô dụng. Đều là vô dụng. Cả thế kỷ như này, và em vẫn kháng cự!"

Hắn ôm lấy đầu và rên rỉ, rồi đột nhiên bật cười, giọng cười vang vọng trong những bức tường đá của hầm ngục.

"Anh mệt...mệt hơn cả em, thật sự đó. Tại sao lại bỏ rơi anh? Anh không thể cứu em, cho dù có làm gì. Anh không thể xóa đi tội lỗi của em, anh không thể giúp em chuộc tội trong mắt Lãnh Chúa!"

Hắn trở nên yên lặng, và chậm rãi, gương mặt hắn trở nên bình tĩnh và nghiêm trang.

Rồi, hắn liếc nhìn Sunny và nói, sự quyết tâm điên khùng sáng lên trong mắt:

"Một thế kỷ là đủ rồi. Xa hơn nữa sẽ chỉ bẻ gãy thứ còn lại trong em, em trai yêu dấu. Nếu chúng ta không thể chuộc lại tội lỗi của em, thì...thì, chúng ta phải thiêu đốt nó đi. Ban phúc của Lửa...chúng ta sẽ sáng tạo một cái của bản thân thay cho cái em đã làm mất!"

Một ngày cuối cùng đến khi mà Sunny được thoát khỏi xiềng xích và bị lôi ra khỏi hầm ngục. Cậu quá yếu để đánh nhau với đám canh ngục, và thấy nó không có ý nghĩa. Cậu không thật sự hiểu được chuyện gì đang xảy ra, và chỉ mừng vì rốt cuộc được rời khỏi bóng tối của căn phòng tra tấn.

Cậu vui đến mức nước mắt rơi khỏi đôi mắt hổ phách.

Sunny được mang đến một căn phòng rộng lớn mà đầy thứ nhiệt độ khủng khiếp và bị nhấn chìm bởi một ánh sáng cam giận dữ.

'...Kì lạ...một nơi kì lạ...'

Trước mặt cậu là một cái hố khổng lồ được lấp đầy thép chảy. Có những cái quạt thổi liên tục thổi gió vào ngọn lửa bên dưới. Cậu nghe thấy âm thanh móng guốc vỗ trên sàn đá, và nhìn thấy một con ngựa mạnh mẽ với tấm che mắt liên tục đi trong vòng tròn, xoay một bánh xe gỗ mà nó được gắn vào, khiến những quạt thổi kia kia liên tục hoạt động.

Trước cái hố, một cái lồng sắt kì lạ nằm trên sàn. Nó được làm thành hình dạng của cơ thể người và đang mở ra, để lộ khoảng trống hình người bên trong.

'Đó...là gì?'

"Can đảm, em trai."

Sunny giật mình, nghe thấy giọng nói quen thuộc. Cậu quay đầu và nhìn thấy người tra tấn đứng bên cạnh, với biểu hiện u ám và quyết tâm trên mặt.

"Hôm nay, chúng ta sẽ thiêu đốt tội lỗi của em...chúng ta sẽ biến em thành dụng của của thần một lần nữa."

"Mình không...hiểu.'

Trước khi Sunny có thể nhận biết việc gì đang xảy ra, cậu bị đặt vào trong cái lồng kì lạ, rồi nó đóng lại, để cậu trong hắc ám hoàn toàn. Nhà tù mới này ôm cơ thể cậu như một cái mai kim loại. Cậu không thể di chuyển, hay nhìn thấy gì. Cậu như một linh hồn bị nhốt trong cơ thể của một người sắt.

Hoảng hốt, Sunny cố giãy dựa trong nhà tù kim loại, nhưng là vô dụng.

Cậu nghe thấy âm thanh của xích, và cảm thấy bản thân bị nâng lên không trung.

'C-cái...'

Và rồi, cậu bị hạ xuống...xuống, xuống...xuống đến cái hố kim loại tan chảy khổng lồ.

Bên ngoài cái lồng trở nên nóng, rồi nóng rực.

Và rồi cháy xém, rực lửa, thiêu đốt.

Nhốt trong cái lồng sắt tỏa sáng, Sunny hét và hét, da thịt liên tục bị đốt và tự khôi phục, tâm trí vỡ tan bị chìm trong đau đớn và nhiệt năng...trong lửa.

Nhưng cho dù cậu có hét đến bao nhiêu...

Thì việc thiêu cháy là trường tồn.

Cũng như bản thân cậu...

Cháy...cậu cháy!

Sunny tỉnh dậy và hét lên, vẫn bọc trong sự kinh hoàng của cơn ác mộng. Cậu rùng mình, rồi nắm lấy ngực, đầy cơn đau điếng, như muốn xé nát lồng ngực.

"Argh!"

Những cái bóng xào xạc quanh cậu, lo lắng bởi tiếng hét bất chợt của chủ nhân của chúng.

'Một ác mộng...hở. Mình đã vài thế kỷ không có ác mộng.'

Cậu nhăn mặt, rồi đứng dậy, lắng nghe âm thanh loảng xoảng của những sợi xích thiên đường ở phía xa.

Đến lúc đối mặt ngày mới...

Hi vọng rằng, đây là ngày cuối cùng của cậu.