Chương 641: Trận Chiến Ảo Mộng
Sunny và con ngựa xảo quyệt của Lãnh Chúa Bóng Tối quá cố chiến đấu xuyên qua vô số ác mộng. Cả hai đều bị ám ảnh bởi thứ khát vọng không thể thỏa mãn là phải hủy diệt kẻ còn lại, rực cháy với khát máu, phẫn nộ, và sát ý không ngừng nghỉ.
Máu họ chảy trong hàng trăm giấc mơ khủng khiếp, hòa thành những con sông đỏ sẫm mà đã đổ trong Vương Quốc của Hi Vọng trải qua nhiều thế kỷ. Là người yếu hơn trong cả hai, Sunny là người đổ máu nhiều hơn hẳn...nhưng mỗi lần cậu bị xé xác và giết chết, cậu đảm bảo phải để lại ít nhất một dấu vết trên cơ thể hắc ám của con ngựa kia.
Cho dù con ngựa chết tiệt có giết sunny bao nhiêu lần, thì cậu vẫn phải chia sẻ một chút đau đớn đó cho nó, Sunny không phải người duy nhất bị săn...không, bản thân cậu cũng là thợ săn. Việc cậu chết bao nhiêu lần thì có gì to tát, những thứ tra tấn ghê rợn mà ác mộng đang chứa đựng, chờ đợi cậu đến thì có gì to tát? Ở cõi kinh hoàng, cậu cũng bất tử không kém gì con ngựa đen tối kia. Mỗi lần chết, là lại được sống lại như mới.
Và mỗi lần sống lại, là một cơ hội để trở thành ai đó - hoặc là gì đó mà con ngựa chết bầm không thể đánh bại. Khi chuyện đó xảy ra, vai trò của họ sẽ bị đảo ngược, và sẽ đến lượt con ngựa đen phải khổ sở, phải vỡ tan, và phải chết trong tay cậu.
Mỗi cú giết khiến linh hồn Sunny tràn đầy sự vui sướng nham hiểm.
Cậu không quan tâm đến việc chết đi chết lại, hay việc phải chứng kiến những cảnh tượng thảm họa hay trải nghiệm những thứ tàn nhẫn nhất mà con người có thể tưởng tượng ra. Dù sao thì cậu còn không chắc bản thân là con người. Nhưng cho dù có là gì, thì Sunny cũng thỏa mãn với việc chịu đựng mọi đau đớn này, miễn sao cậu có thể khiến cái con ngựa đen chết tiệt kia cũng phải đau đớn.
Cả hai đều không thể chết trong giấc mơ, nên trận chiến này sẽ được quyết định bởi sự lì lợm của ý chí của họ.
Họ sẽ phải xem tinh thần của ai gãy trước...
Buồn là, cơ hội để thật sự tổn thương con thú cưỡi bóng tối là rất hiếm. Trong lịch sử của Vương Quốc của Hi Vọng, không có quá nhiều sinh vật mà có thể thách thức sức mạnh tàn nhẫn của nó, và thậm chí còn ít hơn nữa vì Sunny chỉ đủ may mắn để ở trong cơ thể họ vào khoảnh khắc tuyệt vọng, tăm tối nhất.
Nhưng cũng không phải là nói chuyến săn của cậu là không có thành công.
Sau khi buông bỏ cho sự điên rồ, và từ bỏ niềm tin về thực tại của ác mộng, và của kí ức của bản thân, Sunny có một sự trống rỗng ở nơi mà đáng lẽ là danh tính của mình. Cậu biết rất ít thứ về bản thân thật sự là ai, và cũng chả quan tâm để biết nhiều hơn. Nó không có ý nghĩa gì cho mục tiêu tra tấn và giết con ngựa đen, lặp đi lặp lại...mà sao cũng được, có vài thứ bất biến nhanh chóng tự hé lộ.
Đau tim, khả năng nhìn vào linh hồn của sinh vật...và tên. Đó là thứ duy nhất cậu đã có thể nhớ...
Lạc khỏi Ánh Sáng.
Đó là tên của cậu, và đó là cậu.
Sau khi Lạc khỏi Ánh Sáng có thể nhớ được tên mình, nó như là một điểm neo không thể kháng cự mà chậm rãi kéo mọi thứ khác từ sự lãng quên hắc ám mà bao phủ lấy cái tôi thật của cậu. Không phải kí ức, mà là những thứ hữu dụng hơn...kĩ năng, vài kiến thức, thấu hiểu, và những dòng suy nghĩ...
Cũng như cơ thể có kí ức của nó, linh hồn cũng vậy. Biết được tên của một người, tên thật, là chìa khóa để mở nó ra.
Nên, cậu không hoàn toàn bất lực trước con ngựa địa ngục kia.
Hơn nữa, Lạc khỏi Ánh Sáng phát hiện cậu có một năng khiếu kì lạ cho trận chiến ảo mộng đáng sợ này giữa họ. Thức dậy trong cơ thể mới sau mỗi cái chết, cho dù là nam hay nữ, trẻ con hay người già, người hay thú, tầm thường hay Thức Tỉnh với những năng lực độc nhất và không thể giải thích - là nên hoàn toàn rối rắm và tê liệt với bất kì chiến binh nào. Làm sao có thể chiến đấu khi không biết nổi bản thân?
Nhưng tâm trí cậu sở hữu một sự mềm dẻo đáng nể, một khả năng quỷ quyệt mà có thể thích nghi với bất cứ hoàn cảnh nào gần như ngay lập tức, như thể nó là không hình không dạng theo bản chất, và nhờ đó dễ dàng vào bất cứ khuôn khổ nào.
Lạc khỏi Ánh Sáng phát hiện bản thân có thể điêu luyện dùng một lượng lớn vũ khí, cho dù cậu được tái sinh vào người nào, như thể cậu đã chiến đấu vô số trận chiến trước kia. Cậu đã có thể học dùng bất cứ thứ nào chỉ bằng cách quan sát kẻ địch vài giây. Cậu có thể dễ dàng nhìn xuyên thấu kĩ thuật và mục đích, và dùng kiến thức đó để hủy diệt họ.
Khi cậu được tái sinh trong một sinh vật đáng sợ, cậu gần như ngay lập tức có thể hiểu được cách dùng cơ thể dã thú để xé xác kẻ địch, như thể đã từng sống vô số những kiếp quái vật.
Nhưng, quan trọng hơn cả, cậu phát hiện chiến đấu với những kẻ mạnh hơn bản thân gần như là bản năng thứ nhì của mình. Tâm trí Lạc khỏi Ánh Sáng đầy dối trá và khôn khéo, thứ cậu có thể dùng để gây ra những vết thương tồi tệ cho con ngựa đáng sợ kia ngay cả khi chênh lệch giữa họ là khó đo đếm.
Và cứ vậy, họ săn và giết lẫn nhau thông qua vô số ác mộng, chờ đợi xem thử kẻ nào sẽ tan vỡ trước trọng lượng của sự vô vọng và khổ sở không hồi kết trước.
Lạc khỏi Ánh Sáng sẽ không võ.
...Nhưng mà con ngựa chết tiệt cũng không chịu thua.
Con ngựa đen cũng bền bỉ như cậu, cứng đầu, lì lợm, tàn nhẫn như cậu. Nó chịu đựng vô số những vết thương và cái chết từ Lạc khỏi Ánh Sáng với cùng sự quyết tâm không thể phá vỡ, sự căm ghét và sát ý phẫn nộ của nó chỉ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Con hắc mã sở hữu một thứ ý chì tà ác và xảo quyệt của bản thân nó. Nó cũng sẵn sàng chịu đựng thứ tra tấn bất tận, miễn sao nó có thể tiêu diệt kẻ địch lặp đi lặp lại. Không quan tâm đến đau đớn, con ngựa có vẻ nham hiểm hài lòng với việc chia sẻ nó với con mồi hoang dại của mình.
Con ngựa đen cũng điên như bản thân Lạc khỏi Ánh Sáng.
Cả hai đều không bỏ cuộc, cho dù họ bị cào xé, chặt chém, xé xác, và giết bao nhiêu lần.
Cả hai đều không vỡ.
...Nên, đến cuối cùng, cơn ác mộng không hồi kết đã phải rạn nứt và vỡ tan.