Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 640: Thế Giới Mà Đã Phát Điên



Chương 640: Thế Giới Mà Đã Phát Điên

Sunny nhìn cô gái trẻ đang hoảng hốt, và rồi...cười.

...Tiếng cười của cậu không chỉ có chút điên loạn.

Tiểu thư của cậu run rẩy:

"Thưa ngài...ngài..."

Sunny vẫy tay trong không trung.

"Không, không. Không cần...tôi hiểu. Tôi chắc là nghe như người điên."

Bầu trời đêm trên họ bị một tấm màn mây không thể xuyên thấu che lấy, và cái bên dưới thì trống rỗng và hắc ám. Những thứ đá cổ đại họ đang đứng trơn trợt vì nước mưa, và quá tối để có thể thấy gì ngoài những bóng dáng mơ hồ.

Bóng dáng của người thợ săn Thức Tỉnh là cao to, hăm dọa, và như là hiện thân của khái niệm kinh hoàng.

Nhưng Sunny không quan tâm lắm.

Mát xa lấy lồng ngực, cậu mỉm cười méo xẹo và nói, giọng nói khô khan và khàn khàn:

"...Nhưng mà nói lại thì, cả thế giới này đều điên. Có người từng nói với tôi...ai, tôi không nhớ rõ là ai nữa...rằng chúng ta chỉ có thể phản chiếu thứ trước mặt. Nên có phỉa lỗi của tôi khi mà trước mặt tôi không có gì ngoài điên rồ?"

Cậu cúi xuống, nụ cười biến thành một thứ độc ác và nguy hiểm.

"Và có người đã từng nói với tôi rằng họ muốn hủy diệt thế giới. Lúc đó, tôi đã cho rằng họ đúng là thần kinh...hình như vậy...nhưng bây giờ, tôi tự hỏi..."

Thợ săn bước lên một bước, giọng nói khủng khiếp lan tỏa trong hắc ám như một lời rì rầm quỷ quyệt:

"Yếu...quá yếu đuối...tâm trí hắn vỡ rồi..."

Sunny lại cười.

"A, đúng...tôi rất, rất yếu. Nhưng không đủ yếu, ha? Bằng cách nào đó, tôi có cảm giác bản thân đáng lẽ không nên chống cự lâu đến như này. Ai lại có thể chịu đựng nhiều đau đớn như vậy, nhiều kinh hoàng và nhiều khổ sở như vậy, mà không hoàn toàn mất trí?"

Cậu liếc nhìn thanh kiếm của mình, rồi nhìn kẻ địch đang đến gần.

"Thế mà, tôi đã làm đúng như vậy. Thật ra, mặc dù vài cái ác mộng trong số đó...thần thánh, chúng đúng là tàn nhẫn...đúng là đánh phải thứ rất gần gũi...tôi ngạc nhiên khi phải công nhận...chúng thật sự không tệ đến vậy."

Sunny nhìn chăm chú tên thợ săn Thức tỉnh với biểu hiện lo lắng, rồi gãi gãi sau đầu.

"Điên rồ, ha? Gần như thể sau khi bị mổ ruột một lần, không gì khác có thể gây quá nhiều ấn tượng nữa. Hoặc là nếu đã từng thấy mẹ mình chết đi, lần thứ hai sẽ không...ừ thì...có lẽ là sẽ? Tôi không biết...tôi đang hơi mơ hồ về thứ gì là thật và thứ gì là không. Có lẽ bản thân tôi cũng không phải thực. Nhưng mà có một thứ tôi chắc..."

Cô gái trẻ từ từ lùi khỏi cậu, gương mặt rõ ràng sợ hãi. Tên sát nhân Thức Tỉnh khẽ nghiêng đầu, rồi hỏi với sự tò mò:

"Thứ gì?"

Sunny nhún vai.

"Ừ thì, đó là, thực hay không thực, tôi thật sự...thật sự, thật sự khó bị bẻ gãy. Sự thật đã chứng mình là vậy. Ít nhất thì tôi không bị bẻ gãy đến mức mà không thể suy nghĩ. Và phát hiện vài thứ. Ồ, và tôi đúng là đã để ý thấy vài thứ..."

Cậu chậm rãi nâng kiếm và chỉ nó về phía tên thợ săn đang đến gần.

"Một điểm mà tôi đã phát hiện là trái tim luôn có vẻ đau, cho dù là ác mộng hay là cuộc đời thực. Nên, bắt buộc phải đặt câu hỏi...nếu đau tim là giống, vậy có lẽ bản chất của cả giấc mơ lẫn thực tế cũng giống?"

Cậu tiến lên một bước, biểu hiện bối rối trên mặt.

"Điểm thứ hai mà tôi phát hiện là có nhiều ý nghĩ, hành động, và phản ứng của tôi thật sự không hợp lý. Đôi lúc tay tôi sẽ cố tự làm gì đó, và đôi lúc những cảm xúc, ý tưởng và đánh giá rời rạc mà tôi đáng lẽ không có nguyên nhân gì nên có lại tự mình xuất hiện. Dễ để giải thích điểm đó khi ở trong một giấc mơ...nhưng thế giới thực thì không hẳn. Và tôi đang thức, phải không? Hay không phải? Là phải? Đôi lúc, khó nói rõ..."

Cậu lại cười, và tiến vào thế phòng ngự, chờ đợi tên Thợ Săn đáng sợ kia tấn công.

"Ừ thì, và thứ cuối cùng tôi phát hiện là những quả cầu ánh sáng mà tôi có vẻ có khả năng nhìn thấy bên trong linh hồn những vật sống...hoặc là những quả tà ác hắc ám bên trong đám Hắc Hóa. Tôi mất vài ác mộng để nhận ra đó là hồn tâm. Kì lạ là, một lần nữa, khả năng này có vẻ đuổi theo tôi từ ác mộng đến thực tại, khiến cả hai có vẻ quá giống nhau. Nên...nói tóm lại...tôi thật sự chỉ tò mò có một thứ."

Sunny mỉm cười, chuẩn bị gặp tử vong...một lần nữa.

"Ông thấy đó...trong ác mộng của tôi, tôi gặp đủ loại sinh vật. Chiến binh Thức Tỉnh, quái vật Đồi Bại...kể cả những Vượt Giới Hạn Giả bất tử. Vài người có một hồn tâm, vài kẻ có hai hay ba..."

Cậu ngưng một chút, rồi nhìn qua khỏi kẻ địch, nhìn về phía con ngựa đen mạnh mẽ mà đứng bất động sau lưng hắn, chỉ hơi có thể nhìn thấy vì bóng tối.

"Nên, câu hỏi của tôi là...tại sao con ngựa chết tiệt này lúc nào cũng có sáu?"

...Dứt lời, cậu lao về phía đối diện của hướng thanh kiếm tên thợ săn lóe lên, bỏ rơi cô gái mà cậu đã thề bảo vệ mà không do dự.

Trượt trên đá ướt, Sunny lặn người bên dưới thanh kiếm bay đến và nhảy đứng dậy, đặt cả trọng lượng vào đòn tấn công của bản thân.

Nhưng mà, đòn đánh của cậu không nhắm vào tên giết người đáng sợ kia...thay vì vậy, nó nhắm về phía con vật cưỡi hắc ám.

Không bị cản trở, mũi kiếm chạm vào bộ lông mã não của con thú hùng mạnh...và vỡ tan, như thể đánh vào đá cứng cáp nhất trên đời chứ không phải vật sống.

Trong giây kế tiếp, tên thợ săn đâm cậu từ phía sau, lưỡi kiếm đâm xuyên khỏi ngực Sunny thành một vòi máu.

Bỏ qua cơn đau tồi tệ và máu chảy từ miệng mình, Sunny nhếch mép cười, và nhìn con ngựa bất động.

Con ngựa nhìn ngược lại cậu, ánh mắt nó hắc ám, đầy sự tà ác đáng sợ, vô tận.

Một tiếng cười ngột ngạt thoát khỏi môi Sunny.

"Không quan trọng...không sao cả. Giết tao lần nữa đi, con khốn...giết tao bao nhiêu lần cũng được. Trong ác mộng này, tao chỉ là một kiếm sĩ tầm thường...nhưng trong cái kế tiếp, hoặc là cái sau đó, hay là cái sau đó nữa...tao rồi sẽ là ai đó đủ quyền năng để xé mày thành từng mảnh. Và rồi tao sẽ giết mày, giết đi giết lại...và lại giết nữa. Để xem ai trong hai người chúng ta gãy trước, con ngựa non bẩn thỉu!''

Con ngựa đen cúi xuống nhìn Sunny, mắt nó sáng lên ngọn lửa đỏ thắm ma quái.

Nó khẽ khịt mũi, rồi mở miệng, cái miệng đầy những răng sắc bén mà giống sói hơn là giống ngựa.

Và rồi, Ác Mộng cắn vào cái đầu người run rẩy, dễ dàng nghiền nát nó trong bộ hàm mạnh mẽ.

Sunny chết.

Và thức dậy trong tiếng hét tra tấn.

Đến lúc đối mặt ngày mới...

Cậu lăn ra khỏi cái lều xơ xác mà cậu đã ngủ trong và nhếch mép cười, những tia sáng điên rồ thắp lên trong đôi mắt hắc ám.

Đến lúc săn một con ngựa độc ác.