Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 646: Cảnh Tượng Quen Thuộc



Chương 646: Cảnh Tượng Quen Thuộc

Cảm thấy nói không với tên pháp sư bất tử là không khôn ngoan, Sunny đứng dậy từ giường và chần chừ một giây, phát hiện bản thân hoàn toàn trần trụi. Vô số những vết thương mà cậu nhận được từ Đấu Trường Đỏ và sau đó, trong trận chiến với con ngựa đen, đã biến làn da xám thành một bản đồ những vết sẹo, với cơ bắp săn chắc lăn bên dưới như những dãy núi.

Noctis nhìn cậu buồn cười, rồi hắng giọng rồi chỉ về phía một cái ghế mà có một bộ kimono đen treo trên lưng tựa. Bộ quần áo có vẻ làm từ tơ lụa, được may vá tinh xảo, và vừa in cơ thể cao kều của cậu. Nó thậm chí còn có bốn lỗ thay vì hai, rõ ràng là may đặc biệt cho cậu.

Cảm giác vải mềm mại, mát lạnh mơn trớn làn da thô ráp của bản thân, Sunny không còn trần trụi, thắt lại cái thắt lưng quanh hông, và rồi mang một đôi dép da.

Cảm thấy có phần giống một con người đàng hoàng...hay nên nói, là một con ác ma đàng hoàng...cậu cột tóc đen loạn xà ngầu với một dây băng đen và theo sau Noctis ra khỏi phòng.

Trong lúc đi lên boong trên của con thuyền, pháp sư không thể không nhìn cậu vài lần, lẩm bẩm linh tinh gì đó bằng giọng khó nghe nổi:

"...tuyệt vời...xuất sắc! Màu da của ta, không phải nghi ngờ, là đẹp nhất cả Vương Quốc của Hi Vọng, nhưng mà, màu đen lại không hợp với ta chút nào cả. Có chết cũng không mặc đồ đen. Hoặc sống, thật sự. Nhưng vậy là hoàn hảo! Cuối cùng, có người khiến Lụa Đêm mà ta mua có đất dùng! Chắc chắn là định mệnh, quả thật, không phải nghi ngờ...''

Sunny nhìn chăm chú tên Vượt Giới Hạn bất tử với vẻ cau có lo lắng.

Tên này rõ ràng là một thằng thần kinh ăn nói nhảm nhí. Lại thêm một kẻ nữa...

'Tại sao cái Ác Mộng chết tiệt này toàn người điên vậy?'

Họ leo lên boong trên của con thuyền bay, nơi mà Sunny nhìn thấy một cảnh tượng có phần quen thuộc. Có một cái cây xinh đẹp mọc quanh cột buồm, với phần chính giữa của con thuyền được chìm trong bóng râm mát mẻ của những tán lá rộng rãi. Vỏ cây màu trắng ngà, và lá thì xanh tươi như lục bảo.

Sự khác biệt giữa con thuyền bây giờ và trong tương lai là cái cây nguyên gốc mà cậu đang nhìn chăm chú vào lúc này, cao, khỏe, và sống động hơn hẳn...và còn cổ xưa hơn nhiều nữa.

Bây giờ khi cậu đã chugnws kiến khu rừng xúc phạm của Thần Trái Tim, Sunny dễ dàng nhận ra nguồn gốc của nó.

...Cậu cũng rùng mình, nhớ lại cơn ác mộng mà cậu tái sinh thành một ông già. Cái đó...cái đó có lẽ là cơn ác mộng tồi tệ nhất cả. Chủ yếu là vì nó khiến cậu nhớ lại quá khứ của mình, mẹ của mình. Mất mác của mình.

Phát hiện sự thay đổi tế nhị trong biểu hiện của con ác ma, và hiểu lầm, Noctis tự hào mỉm cười.

"A, đúng. Cô ta đúng là mĩ nữ! Con thuyền cao quý này là kẻ duy nhất còn lại. Một bản gốc! Đống rác biết bay ngoài kia chỉ là bản sao thô thiển mà thôi."

Hắn vỗ lên thân cây liêng thiêng và đi ngang qua nó, hướng về phía mũi thuyền.

"Ngươi có lẽ còn quá trẻ để có thể nhớ, Sunless, nhưng mà rất lâu trước đây, Bầu Trời Bên Dưới đầy ngọn lửa thần thánh. Lúc đó, có những kẻ liều mạng không biết sợ hãi là gì đã lặn xuống biển lửa thiêu đốt đó để thu hoạch một ít. Đây là con thuyền cuối cùng còn sót lại trong đoàn thuyền của họ."

Pháp sư mỉm cười.

"Tất cả những con thuyền còn lại đều đã biến thành tro bụi, cùng với những thành viên trên thuyền đó. Ngay cả kí ức về chúng cũng từ lâu đã biến mất. Đáng tiếc...những kẻ đó đúng là đặc biệt, những Thợ Săn Lửa. Một đám vui vẻ. Nhưng không quá thông mình, đó là cách ta có được người đẹp này. Thắng cô ta trong một ván bài, và sau đó làm vài cải thiện."

Hắn cười.

"Ngươi biết đó, ta là người chơi giỏi nhất trong cả Vương Quốc của Hi Vọng! Ta thậm chí còn thắng cả con dao hắc diện thạch mà ngươi từng mang, từ Kẻ Phía Bắc. Ồ, ngươi đáng lẽ nên nhìn thấy mặt cô ta khi phải đưa ta phần thưởng! Đương nhiên, đó là khi cô ta quan tâm đến những thứ như vậy."

Sunny chớp mắt và nhìn chăm chú tên pháp sư, ngẩn người.

'Không...không đời nào. Hắn ta thắng một trong bảy con dao trong một ván bài? Bảy con dao do Thần Mặt Trời tạo ra?!'

Noctis liếc sang cậu và nháy mắt.

"À, đúng, những người còn lại trong đám Lãnh Chúa cũng có biểu hiện y hệt ngươi vậy. Họ đã rất tức giận với hai người chúng ta. Là một vụ lộn xộn. Ờ...ta đại khái là sau đó đánh mất con dao đó, nên họ cũng dịu đi."

Hắn trở nên im lặng một chút, rồi nói thêm, giọng nói u ám hơn:

"Nhưng mà những con dao đó...chúng không bao giờ thật sự bị mất quá lâu, ngươi biết đó. Thật sự rất khó để vứt bỏ nó. Thật ra là bất khả thi."

Họ tiếp tục đi trong yên lặng. Bất an, Sunny quay người và nhìn ra hai bên con tàu.

Có vẻ như Noctis đã không lái con thuyền khỏi hòn đảo hoang vắng nơi Sunny đã chiến đấu với con ngựa đen. Nó vẫn ở bên dưới, trống rỗng ngoài trừ vàng thứ đá lởm chởm.

Khác biệt duy nhất, là bây giờ có những bông hoa trắng xinh đẹp mọc ra từ đất, nơi những giọt máu của con ngựa cô độc đã rơi xuống.

'Một đống lộn xộn...'

Sunny biết rằng bảy người bất tử được tạo ra bởi Lãnh Chúa Ánh Sáng để canh gác - hay nên nói là cầm giữ - Hope. Những sợi chỉ của họ bị xé ra khỏi bức tranh định mệnh, biến thành một vòng lặp vô tận, và đặt vào trong bảy con dao kì lạ. Vậy nên, bảy con dao đó vừa là thứ khiến những Lãnh Chúa Xích bất tử, vừa là thứ duy nhất có thể giết họ.

Mỗi người canh ngục của Hope được giao cho một chìa khóa đến tử vong của kẻ khác. Đây là cách giữ cân bằng giữa mọi người...nên, đương nhiên là Noctis đã gây lộn xộn to lớn khi mà đã có thể sở hữu con dao thứ hai. Không bất ngờ khi những Lãnh Chúa khác đã giận dữ.

Mặc dù đánh mất một con dao là thứ mà chỉ một kẻ ngu toàn tập mới có thể làm được, trong trường hợp này, tên pháp sư đã may mắn thực hiện được kì tích đó. Nếu không thì hắn có lẽ đã rơi vào cảnh nước sôi lửa bóng...hoặc là thép chảy...

Sunny rùng mình và nhắm mắt lại trong một giây.

Cuối cùng, họ đến mũi thuyền và đi xuống một cầu thang, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa được củng cố mạnh mẽ mà trông hơi quen thuộc. Noctis mở khóa của, và mời Sunny vào trong.

Ở đó, Sunny thấy những bức tường bọc giáp, trần nhà cao, và ba cái rương đứng ở trung tâm cnaw phòng.

Nhìn chăm chú một cái cụ thể, cậu đột nhiên tái hẳn đi và không tự chủ lùi lại một bước.

"Ngươi kì lạ thật! Đừng sợ, đây chỉ là mấy rương kho báu của ta. Chúng không cắn đâu."

Hắn suy nghĩ một giây, rồi đùa giỡn đá một cái rương.

"Ừ thì...trừ cái này. Cái này sẽ ăn sống ngươi..."