Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 657: Cơ Hội Chiến Thắng



Chương 657: Cơ Hội Chiến Thắng

Sau một bữa ăn no đủ và sung sướng, hai người họ ngồi trong im lặng một lúc, tận hưởng đồ uống. Noctis đang uống một lượng rượu thật sự không khôn ngoan với nụ cười lơ đãng, còn Sunny thì chỉ uống trà. Cái tách sứ xinh đẹp trông bé tí và dễ vỡ trong bàn tay vuốt to đùng của cậu, ánh mặt trời phản chiếu trên bề mặt của đồ uống thơm tho.

Trong khoảnh khắc yên bình hiếm có này, cậu đột nhiên thấy bản thân bị sự vô cảm và u sầu tràn ngập. Sunny đã quen với việc cảm thấy trái tim đập với giận dữ, sợ hãi và phẫn uất, nhưng mà sự lười biến kì lạ này thì mới và không được chào đón. Cậu không thích nó chút nào cả.

Tìm kiếm cách tự giải trí và đuổi nó đi, cậu đột nhiên liếc nhìn tên pháp sư với vẻ nguy hiểm trong mắt. Sunny chần chừ vài giây, rồi nhặt lên món bùa lục bảo.

"Lãnh Chúa Noctis...ông đã rất hiếu khách với tôi. Ông đã cho tôi nơi ở, tặng nhiều món quà, và nhiều thức ăn ngon lành. Để tôi cũng chia sẻ thức ăn truyền thống của tộc chúng tôi. Như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy tốt hơn."

Người Vượt Giới Hạn bất tử nhướng mày và hơi mơ hồ nhìn cậu. Rồi một nụ cười tò mò hiện lên mặt hắn.

"Ồ! Thức ăn mới lạ...tuyệt vời. Có cần nguyên liệu gì để nấu nó?"

Sunny bình tĩnh lắc đầu, rồi triệu hồi Hòm Hám Của. Cái hộp lắm răng tự dệt từ những tia sáng và xuất hiện trên bàn. Rồi, nó nhìn thấy pháp sư, run rẩy, và vội vã núp đằng sau một cánh tay của Sunny.

Noctis quan sát cái Hòm xuất hiện với sự hứng thú chân thành.

"Hử...sinh vật nhỏ bé đó của ngươi khiến ta nhớ đến ai đó. Đúng là dễ thương!''

Sunny vươn tay vào trong và lấy ra một tuýp kem tổng hợp, rồi đưa nó cho tên bất tử với nụ cười thân thiện. Noctis nhận lấy, mơ hồ nhìn nó một lúc, rồi mang nó đến gần và ngửi.

''Đúng là...ờ...vật chứa...kì lạ? Nó không có mùi gì cả."

Sunny nghiêm nghị gật đầu và làm động tác vặn vặn.

"Tháo bỏ cái nắp trên đầu, đâm thủng tấm màn, rồi phụt thứ bên trong vào miệng. Nhưng mà tôi phải nhắc trước...vài người nói rằng hương vị của nó là không có gì so sánh được...vô song...và không có thức ăn gì khác trên đời này mà giống nó. Nhiều người đã chảy nước mắt chỉ từ hương vị của nó!"

Pháp sư chớp mắt vài lần sau khi nghe những từ như là "tấm màn" và "phụt", rồi vặn cái nắp khỏi và tháo bỏ tấm kim loại. Cuối cùng, hắn hăng hái nâng nó lên, mở to miệng, và cho một dòng chất lỏng đặc sệt, không màu sắc vào miệng.

Noctis đóng miệng, nhai vài lần, rồi đông cứng. Chậm rãi, gương mặt hắn thay đổi, trở nên tái nhợt và gần như hoảng hốt. Hắn liếc sang Sunny với mắt mở to, rùng mình, rồi chậm rãi nhai thêm tí nữa, và nuốt với nỗ lực ra mặt.

Sunny tiếp tục nhìn hắn chằm chằm.

''Đáng kinh ngạc, phải không?"

Người Vượt Giới Hạn bất tử rùng mình, rồi nặn ra một nụ cười yếu ớt.

"Đó, ờ...là một hương vị không thể quên được, quả thật. Đúng...đúng là món ăn xứng đáng với những kẻ tôn thờ Thần Tử Vong! Cảm ơn r-rất nhiều, Sunless. Ta đã...thật sự được khai sáng..."

Sunny nhếch mép cười.

"Vậy đừng có ngại. Ăn thêm đi!"

Noctis thả cái tuýp lên bàn và năng nổ lắc đầu.

"Không, không. Đáng tiếc là ta đang rất no. Nhưng mà cảm ơn vì đã mời!"

Hắn vươn bàn tay run rẩy để lấy ly rượu, rồi uống sạch trong một ngụm.

Sunny uống một hớp trà với vẻ mặt hài lòng.

'Đáng đời, thằng khốn...'

Pháp sự rót cho mình thêm chút rượu, liếc nhìn tuýp kem tổng hợp với sự kinh dị khó kiềm nén, rồi lén lút đẩy nó cách xa bản thân. Cuối cùng, hắn nhìn Sunny và chần chừ vài giây.

Rồi, người bất tử hỏi:

"Vậy, Sunless. Giờ thì chúng ta đã có một bữa sáng tuyệt vời...khó quên..., ngươi có định nói ta biết con dao thủy tinh đang ở đâu?"

Sunny khẽ ngập ngừng, rồi trả lời với ý nghĩ đắn đo:

"Có lẽ. Nhưng tôi cần biết vài thứ trước đã."

Noctis thất vọng thở dài, rồi miễn cưỡng nhún vai.

"Biết thứ này thứ nọ là quá bị người ta xem trọng, nếu hỏi ta. Nhưng ta hiểu...những sinh vật Bóng Tối dù sao cũng được biết đến là bị bí ẩn hấp dẫn. Ngươi tò mò về việc gì?"

Sunny chậm rãi hít vào, suy nghĩ. Có nhiều thứ cậu muốn biết...nhưng thứ quan trọng hơn cả là khá đơn giản. Nó mang rất nhiều cân nặng cho những kế hoạch trong tương lai của cậu...liệu Noctis thật sự có khả năng đánh bại những người bất tử khác và phá vỡ xiềng xích của Hope?

Chắc chắn là không có vẻ như vậy...nói về những Lãnh Chúa Xích, thì tên pháp sư này không phải là đáng sợ và đáng gờm nhất. Thật ra thì cả cái tính cách và thái độ của hắn khiến hắn khá là vô hại. Sunny đương nhiên biết đó chỉ là mặt nạ, và đằng sau đó là một sức mạnh khủng khiếp và bao la...nhưng mà liệu có đủ để thách thức kẻ như Solvane hay là những kẻ cai trị Thành Phố Ngà?

Cả hai phe đó đều có quân đội, vô số người Thức Tỉnh, và đủ tài nguyên để chiến tranh vài thế kỷ, trong khi Noctis chỉ có bản thân và vài Búp Bê Thủy Thủ. Nên khát vọng mang địa ngục đến với vương quốc tan nát này chỉ là điên rồ, hay là hắn thật sự có lý do để tự tin rằng có cơ hội chiến thắng?

Sunny sẽ làm ra quyết định cho việc có nên tham gia cùng hắn ta hay không, nên biết được câu trả lời này là quan trọng bậc nhất. Mạng sống cậu phụ thuộc vào nó.

Cậu chần chừ, rồi nói...hay đúng là suy nghĩ:

"Ông đã có bao nhiêu con dao?"

Noctis mỉm cười sáng lạn, rồi trả lời bằng giọng vô tư. Nhưng mà câu trả lời của hắn thì hoàn toàn trong dự kiến của Sunny:

"Ý ngươi là sao? Ta không có cái nào cả!"

Gương mặt Sunny giật giật, và cái tách sứ nổ tung trong tay cậu. Nhưng mà cậu quá kinh ngạc để có thể để ý đến nó.

''Gì cơ? Làm sao...làm sao ông có thể không có cái nào cả?! Ít nhất thì cũng có một cái đã được giao cho ông chứ!"

Pháp sư huơ tay.

"Ồ...ta đúng là từng có, nhưng mà nó, đại khái là...ừ thì, việc này dẫn đến việc nọ, và bây giờ ta không có nó nữa."

Sunny nhìn chăm chú tên Vượt Giới Hạn bất tử với biểu hiện choáng váng. Cậu quá bối rối đến mức quên cả rút tay khỏi cái bùa.

"Tên này không thể điên đến vậy...phải không? Làm sao hắn ta định tuyên chiến với cả Vương Quốc của Hi Vọng nếu không có lấy chỉ một con dao?! Mình còn có nhiều hơn cả ông ta, chết tiệt!"

Noctis cười.

"Quá mãnh liệt, quá thẳng thắn! A, nhưng đừng lo, Sunless."

Hắn im lặng một lúc, uống rượu, rồi thở dài.

"Ngươi thấy đó...ban đầu, có bảy con dao, được tin tưởng giao cho bảy người chúng ta, giữ lấy định mệnh của một người khác. Dao Sắt, Dao Gỗ, Dao Than, Dao Thủy Tinh, Dao Ngà, và Dao Hắc Diện Thạch...và Dao Rubi."

Pháp sư nhìn chăm chú về phía xa, như thể nhớ lại quá khứ. Một biểu hiện u ám hiện lên mặt.

"Con Dao Sắt đã được dùng và bị phá hủy, và con Dao Than cũng vậy. Nên, chỉ còn có năm. Nhưng mà, thông qua tình cờ, hoặc có lẽ là định mệnh, không ai trong số những Lãnh Chúa Xích nắm giữ cái nào cả, trừ Solvane, người nắm giữ định mệnh của bản thân và không phải của kẻ khác."

Hắn mỉm cười.

"Ngươi thấy đó, Bóng Tối giấu Dao Thủy Tinh trước khi chết. Không ai biết nó ở đâu. Dao Hắc Diện Thạch thì được giao cho Kẻ Phía Bắc, nhưng mà cô ta thua nó cho ta trong một trò chơi trí tuệ..."

Sunny gầm gừ.

"Đợi chút...ông làm mất cái đó luôn? Làm thế quái nào ông có thể mất tận hai con dao chết tiệt đó?!"

Noctis cười khúc khích.

"Ồ...thật ra, ta đánh mất ba cái. Ta đã từng có con Dao Ngà, vào một thời điểm..."

Sunny rên rỉ, rồi ôm đầu.

"Ông bị sao vậy...tại sao lại rối rắm đến như này..."

Pháp sư im lặng, mỉm cười lịch sự. Cuối cùng, hắn thở dài.

"Ồ, ngươi nói đúng. Đúng là rất rối rắm, chắc vậy, đối với người mà đã không sống trong nó vài thế kỷ. Nên...để ta bắt đầu từ ban đầu, và giải thích về định mệnh của mỗi con dao. Rồi, ngươi sẽ hiểu tại sao ta dám thách thức toàn bộ Lãnh Chúa Xích còn lại, và cách ta hi vọng có thể đánh bại họ."

Sunny nhăn mặt, rồi gật đầu như thể bị đánh bại. Noctis rót cho mình thêm một ly rượu, im lặng vài giây, rồi nói:

"Con Dao Thủy Tinh là dễ theo dấu nhất..."