Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 656: Khu Vườn Mặt Trăng



Chương 656: Khu Vườn Mặt Trăng

Lúc Sunny thức dậy, con thuyền đã đến gần Thánh Địa. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy một hòn đảo quen thuộc ở bên dưới họ...trong thời của cậu, thì ở đây có một sinh vật Đồi Bại ghê gớm sinh sống. Cậu tự hỏi liệu nó vẫn - hay nên nói là đã - làm tổ ở đây.

Dù sao đi nữa, từ đây, Thánh Địa chỉ còn cách vài xích.

Thở dài, Sunny mặc đồ và rời khỏi phòng, đi về phía boong trên. Khi ra đến bên ngoài, cậu thấy những Búp Bê Thủy Thủ di chuyển qua lại với sự chuẩn xác duyên dáng, nâng lên những cánh buồm và làm vài việc khác. Noctis đang đứng ở bánh lái, mặc một bộ áo choàng mới có vẻ xa xỉ và đang huýt sáo một giai điệu vui tươi. Phát hiện Sunny, pháp sư mỉm cười.

"A, Sunless! Thật may là ngươi đã thức. Chúng ta gần đến nhà rồi."

Hắn liếc về phía trước và vẫy một tay, vô tình khiến con thuyền xoay ngang. Đám ma nơ canh gỗ bằng cách nào đó vẫn dính trên sàn, nhưng Sunny phải nắm lấy tay vịn để không bị ném khỏi thuyền. Cậu uất ức lườm tên Vượt Giới Hạn bất tử.

Noctis rụt rè mỉm cười.

"Ồ...ờ...xin lỗi."

Lắc đầu, Sunny đi lên cầu thang và đến cùng chỗ tên pháp sư, nằm ở phía sau của con thuyền ma thuật. Từ đó, cậu quan sát khung cảnh của Vương Quốc của Hi Vọng trong im lặng, đến khi một bóng dáng của những trụ đá dựng đứng quen thuộc trên một hòn đảo nhỏ hiện ra trong tầm mắt, quanh đảo là những đám mây trắng từ hơi nước mà đến từ vài thác nước xinh đẹp.

Thánh Địa...đúng là rất mừng được gặp lại nó. Trong Ác Mộng khủng khiếp này, nó gần như là về nhà vậy.

Noctis mỉm cười.

''Là nó đó! Thánh Địa của Noctis, hang ổ xinh đẹp của ta. Mĩ lệ phải không hả?"

Sunny chần chừ, rồi lấy ra món bùa lục bảo từ quần áo màu đen và suy nghĩ:

"...Chắc vậy. Nhưng chẳng phải là có phần tự mãn, gọi nó theo tên của ông?"

Pháp sư cười.

"Ồ, không! Ngươi hiểu lầm. Ban đầu, nó được gọi là Đền Thờ Mặt Trăng. Ta xây nó làm tế điện cho bà cố của ta. Ta hoàn toàn thỏa mãn với việc sống một mình, nhưng theo lúc Vương Quốc của Hi Vọng càng lúc càng tệ, vài người linh tinh bắt đầu đến hòn đảo của ta tìm kiếm nơi trú ẩn từ mọi sự điên cuồng. Ta không nỡ...hay nên nói là không đủ quan tâm...để đuổi họ đi. Nên họ bắt đầu gọi nó là Thánh Địa của Noctis. Ừ thì, đó là cái tên rất hay, nếu ngươi hỏi ta!"

Sunny nhìn hắn vài giây, rồi nói bằng giọng ảm đạm:

"...Bà cố của ông là ai?

Noctis quay sang cậu và chớp mắt vài lần, một biểu hiện ngạc nhiên viết rõ trên gương mặt xinh đẹp.

"Ừ thì, ai khác nữa? Đương nhiên là Nữ Thần Mặt Trăng!"

Sunny tái đi.

'...Làm sao mà có thể chứ?'

Cậu mở miệng muốn nói gì đó, nhưng rồi ngậm lại và quyết định không nên suy nghĩ quá nhiều. Phát hiện phản ứng đó, Noctis nhún vai với biểu hiện mơ hồ.

"Ngươi nghĩ ta thừa kế vẻ ngoài không địch thủ của mình từ ai? Người xinh đẹp xuất chúng như ta đâu có mọc trên cây! Ừ thì...thường là vậy. Trừ khi đó là một cái cây rất đặc biệt, ha."

Sunny nghiến răng và cố gắng, rất cố gắng không suy nghĩ gì thành tiếng.

Nhanh chóng, con thuyền bay xuống từ bầu trời và lơ lửng ở trung tâm của vòng đá dựng đứng, cái cây thiêng liêng mọc ở trên thuyền nằm ở ngay trên cái mọc ở hòn đảo nhỏ mà bị vây quanh bởi hồ nước trong veo, một tế đàn làm từ đá trắng tinh ở trong bóng râm của những tán cây rộng lớn đó. Sunny thấy vài chục người ngước lên nhìn với biểu hiện trầm trồ, và không tự chủ tìm kiếm những gương mặt quen thuộc.

Đương nhiên là vô ích. Kể cả nếu những người khác bằng cách nào đó ở đây, thì họ cũng sẽ trông không giống bản thân vào lúc này.

Noctis cười.

"Chào mừng đến Thánh Địa! Ngươi sẽ thích nơi này, chắc chắn. Ai ở đây cũng rất vừa phải và tốt lành. Giống ta vậy...'

Nghe vậy, Sunny rùng mình.

Cùng nhau, họ rời khỏi con thuyền bay và đi qua phía khu vườn, đi về phía nơi ở riêng của pháp sư. Tình cờ là nơi ở đó nằm ở cùng nơi mà gia tộc Lông Vũ Trắng đã thành lập cứ điểm trong tương lai. Chỉ là Noctis xây nhà của mình bên trong vòng đá chứ không phải bên trên nó.

Trong lúc đi, Sunny quan sát những cư dân của Thánh Địa...đa số có vẻ là người bình thường. Vài người là tầm thường, vài người là Thức Tỉnh. Họ không có vẻ bị sự điên cuồng nắm giữ. Nhưng mà, sau bài học tàn nhẫn mà Đấu Trường Đỏ đã dạy cậu, cậu không thể không cảnh giác.

Ánh mắt Sunny đi từ người này đến người khác, đánh giá tiềm năng nguy hiểm của họ.

Người phụ nữ trẻ tuổi nắm lấy tay một đứa trẻ có vẻ vô hại, nhưng tại sao đứa bé đó lại có vẻ sợ hãi đến vậy? Người đàn ông với bộ râu chỉnh chu có vẻ dịu dàng và tốt bụng, nhưng tại sao chuôi kiếm của ông ta lại bóng lưỡng và hơi cũ kĩ? Tên ăn xin ngồi một mình, cơ thể và gương mặt biến dạng và quấn trong băng gạc như người bệnh cùi, có vẻ quá yếu để có thể nguy hiểm...nhưng tại sao ánh mắt hắn lại sắc bén vậy, ngón tay hắn lại chai sần vậy?

Và bà lão với một giỏ trái cây trong tay...tại sao bà ta lại nhìn họ chằm chằm?

Sunny lắc đầu, rồi quay đi.

'Cảnh giác là tốt, nhưng đây chỉ là điên rồ lên tiếng. Mong muốn an toàn cũng là một khát vọng...và vì vậy, nó cũng có thể bị ảnh hưởng của Hope vặn vẹo. Sau những khổ sở mình trải nghiệm trong Đấu Trường Đỏ và những cơn ác mộng, tâm trí mình vốn đã không ổn định...mình cần kiểm soát bản thân, hoặc là chuyện tồi tệ gì đó có thể xảy ra...'

Có nguy hiểm gì có thể ở đây, bên trong cứ điểm của một Thánh bất tử? Miễn sao bản thân Noctis không quyết định tấn công Sunny, cậu đại khái là an toàn.

Và nhắc đến Noctis...

Pháp sư dẫn cậu đến trước một cái cửa gỗ được chạm khác xinh đẹp, rồi mở nó ra và dẫn Sunny vào trong. Nơi ở của hắn cũng như người ta trông đợi...rộng lớn, trang trí với những thứ đồ xa xỉ nhất, và có đủ loại người hầu ma thuật.

Nhìn chăm chú một cái cây lau nhà mà đang chăm chỉ dọn dẹp không cần ai cầm lấy nó, Sunny thấy sống lưng hơi lạnh lẽo. Cậu đã có một sự nghi ngờ về cách đám Búp Bê Thủy Thủ được tạo ra...

'Đừng nói là thằng điên này thật sự dùng linh hồn của ai đó...để làm phép cho một cái cây lau nhà chết tiệt...'

Noctis cười.

"Ta biết ngươi nghĩ gì."

Sunny giật mình, và nhìn chăm chú tên bất tử với sự dè chừng căng thẳng.

Tên pháp sư nghiêm nghị gật đầu.

"...Bữa sáng ăn gì, phải không? Ồ, đừng có lo, Sunless! Ta rất nghiêm túc với bữa sáng. Ăn uống thôi...rồi nói chuyện."

Cậu thở dài.

"Ta chắc là ngươi có rất nhiều câu hỏi...nói thật thì ta cũng có vài câu..."