Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 659: Nghỉ Ngơi Trước Chiến Tranh



Chương 659: Nghỉ Ngơi Trước Chiến Tranh

Sunny không hoàn toàn hiểu được ý của tên pháp sư là gì khi nói hai trái tim mới cần ổn định. Về mặt thể chất, cậu thấy ổn...thậm chì là tuyệt. Cả hai trái tim đều đang đập đều đặn trong ngực, mạnh mẽ và đáng tin cậy như những cỗ máy không ngừng nghỉ. Nhưng mà, cậu đã chưa đặt chúng vào vận động mạnh kể từ trận chiến với Ác Mộng, nên không cách nào nói rõ chúng sẽ cư xử như thế nào trong tình huống khẩn cấp.

Nhớ lại cơn đau đáng sợ lúc trái tim muốn chết, Sunny quyết định nghe theo lời khuyên của tên bất tử và cho phép bản thân nghỉ ngơi.

Dù sao thì cậu cũng cần nghỉ ngơi.

Mặc dù cơ thể đã khôi phục, tâm trí cậu không bền bỉ như vậy. Sunny cảm giác được trạng thái tinh thần của mình đang không ở điều kiện tốt nhất...nhưng mà, kì lạ là, nó cũng không tệ như cậu đã tưởng.

Sau hai tháng địa ngục trong Đấu Trường Đỏ cùng với Elyas, đợt trốn thoát sau đó, và cái chết của tên trẻ tuổi, Sunny đã cảm thấy bản thân vô cảm và tê dại trong một lúc lâu. Cậu đã theo đuổi một mục tiêu đơn giản mà không có quá nhiều cảm xúc, giấu mình trong bóng tối trong lúc vượt qua Vương Quốc của Hi Vọng, quá tổn thương để có thể cảm thấy gì.

Vốn đã ở trong trạng thái tổn thương và dễ lung lay, cậu lại bị đẩy vào một loạt những cơn ác mộng khủng khiếp và bị buộc phải trải nghiệm hết tra tấn này đến tra tấn khác. Đến lúc đó, Sunny đã có thể tan vỡ...nhưng thay vì vậy, bất ngờ là, cậu thấy bản thân đầy sự quyết tâm tham lam.

Sự quyết tâm đã đuổi đi sự trạng thái hôn mê ngột ngạt đó và cho phép bản thân chịu đựng vô số những cơn ác mộng và tiếp tục chiến đấu, đến khi không còn cái nào cả. Như thể hai trải nghiệm ghê rợn đó tranh đấu và mâu thuẫn lẫn nhau, để cậu trong một trạng thái mà có thể xem là lành mạnh.

Hoặc có lẽ đây chỉ là vấn đề của việc chịu sự thất bại chua chát bởi tay Solvane, nhưng rồi không chịu bỏ cuộc và cào cấu giành giật chiến thắng từ Ác Mộng. Chiến thắng đó, mặc dù cái giá rất cao, đã thiêu đốt tinh thần bị tra tấn của cậu bất chấp mọi sự đau khổ nó mang đến, cùng cách mà sự thất bại trước đó đã dập tắt nó.

Ừ thì...lành mạnh là hơi quá. Có lẽ nên nói còn hoạt động thì chính xác hơn.

Cậu vẫn có thể cảm giác những vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại trong tâm trí, thứ mà đôi lúc lại khiến cậu nhớ đến sự tồn tại của chúng. Và thêm vào đó là độc tố quỷ quyệt, vô hình của Hope...

Đúng vậy, một hai tuần nghỉ ngơi nghe không quá tệ. Sunny có cảm giác sau đó, sẽ không có lại một cơ hội như này.

...Sau cuộc nói chuyện vào bữa sáng, Noctis ra lời mời để cậu làm khách ở nơi ở xa hoa này. Nhưng mà, Sunny cảm thấy chia sẻ không gian sống với tên lập dị này sẽ là trái ngược với mục tiêu khôi phục trong yên bình, nên cậu lịch sự từ chối. Cuối cùng, cậu dời vào một nơi ở rộng rãi ở phía đối diện vòng đá, gần nơi mà căn phòng nhỏ của cậu sẽ ở trong tương lai.

Nơi mới này to hơn và được trang bị tốt hơn. Nó thoải mái, xinh đẹp, và an toàn. Nhưng mà, Sunny không thích ở trong phòng quá lâu...vây quanh bởi tường đá khiến cậu nhớ lại hầm ngục của Đấu Trường Đỏ quá nhiều, nên cậu dùng hầu hết thời gian trong ngày ở vườn bên trong của Thánh Địa.

Những người sống ở nơi từng là Đền Thờ Mặt Trăng không có vẻ quá bất an khi nhìn thấy một con ác ma đi giữa họ như những người ở thế giới thức tỉnh sẽ, đặc biệt là khi họ biệt Sunny đã đến cùng với bản thân Noctis...nhưng mà, họ vẫn căng thẳng và dè chừng quanh cậu. Cuối cùng, Sunny thấy bản thân bị người ta tránh né bằng mọi giá, cũng hợp ý cậu.

Không muốn gây phiền phức không cần thiết, cậu ở trong góc của khu vườn, nơi mà rất ít người đến...tình cờ là, đây là cùng nơi mà cậu đã từng bán mảnh hồn trong tương lai. Hòn đá ưa thích của cậu, tiếc là, thường bị chiếm lấy bởi tên bệnh tật với cơ thể và gương mặt biến dạng và được quấn trong băng gạc dơ bẩn.

Ờ thì...cuộc sống không thể luôn hoàn hảo.

Lần đầu tiên Sunny ngồi xuống cỏ cách tên kia vài mét, hắn liếc nhìn ác ma bốn tay một cái, ngừng vài giây, rồi nói bằng giọng khàn khàn, xấu xí:

"...Ngươi là sinh vật kiểu gì thế?"

Sunny nhìn tên bệnh tật, không thật sự muốn nói chuyện, rồi miễn cưỡng đưa ra món bùa và trả lời.

"Một ác ma. Ngươi là sinh vật kiểu gì?"

Tên bệnh tật cười, khiến một thứ chất lỏng sệt màu vàng thấm ra từ băng trên mặt.

"...Một tên què."

Sunny nhìn hắn, rồi nhăn mặt và hỏi bằng giọng buồn rầu:

"Ta sẽ không bị lây thứ mà ngươi có, phải không vậy?"

Tên bệnh tật phát ra tiếng cười cót két.

"...Không. Ta không bị bệnh. Chỉ là...cháy."

Sunny khẽ nghiêng đầu, rồi nhún vai và quay đi.

Vậy ra tên cùi không phải cùi. Cơ thể hắn chỉ là bị phỏng nặng, và đánh giá thứ băng trên cơ thể và những thứ vải trắng bọc lấy chúng có vẻ như đã từng trắng tinh, hắn có lẽ đến Thánh Địa từ Thành Phố Ngà. Sunny không chắc là cậu muốn biết làm sao một cư dân của cứ điểm Thần Mặt Trời lại bị phỏng như này.

...Kí ức về sự tra tấn của vị lãnh chúa của họ vẫn còn mới in trong tâm trí cậu.

Họ không nói gì sau đó, giữ sự im lặng hờ hững.

Nhìn góc trống rỗng ở khu vườn xinh đẹp quanh họ và những bóng người ở xa làm việc của họ, Sunny không nhịn được mà nhớ lại ngày đầu tiên ở Học Viện. Lúc đó, hai kẻ lạc loài - Cassie và bản thân cậu - đã bị tách ra khỏi những người Ngủ khác tương tự như này.

Tâm trạng đột nhiên buồn bã, cậu cất bùa và suy nghĩ:

'Vài thứ đúng là không bao giờ thay đổi nhỉ?'

...Đương nhiên là nến được thì cậu thà lựa chọn ở cạnh một nữ tiên tri xinh đẹp thay vì một tên tàn tật xấu xí. Chỉ công bằng mà thôi, nếu nghĩ đến tên tàn tật cũng không phải nghi ngờ sẽ chọn Cassie thay vì một con ác ma trông hung tợn như cậu.

Thở dài, Sunny ném những ý nghĩ đó ra khỏi đầu và nhắm mắt, cố thiền.

Hai tuần...đó là thời gian cậu có để chuẩn bị bản thân cho địa ngục mà trận chiến hủy diệt sắp mang đến.