Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 660: Mũi Tên Bóng Tối



Chương 660: Mũi Tên Bóng Tối

Trong vài ngày kế tiếp, Sunny không làm gì ngoài ngủ, nghỉ, và rèn luyện dệt. Hai ngón tay gỗ mới có thể dẫn dắt tinh túy, cho thấy Noctis phi thường đến mức nào trong việc chế tạo ra chúng. Nhưng mà, chúng không thể chạm đến những sợi chỉ hư ảo. Có vẻ như chỉ có da thịt và xương của Sunny là có thể làm vậy.

Cậu đã quen với việc thao túng những sợi chỉ bóng tối mà không có những ngón tay đó, nên việc này không quá khó hơn. Cũng có cả cây kim dài mà tỏa ra ánh sáng hoàng kim nhàn nhạt để giúp đỡ cậu. Trong vài ngày này, Sunny đã có chút tiến triển trong những cố gắng sao chép những pháp thuật đơn giản nhất.

...Cậu cũng đã thành công phá hủy vài món Ký Ức nữa, thật sự khiến hai con tim mới đau đớn.

'A, nguyền rủa...'

Sunny nhìn chăm chú đống tia sáng đang biến mất mà đã từng là một cái khiên ma thuật chỉ vài giây trước và thở dài. Lại một thất bại, lại mất một Ký Ức. Cậu đang tiêu hao bộ sưu tầm của mình quá nhanh...đến lúc này, cậu bắt đầu tự hỏi liệu có cách tốt hơn để dùng nó.

Thánh vẫn đang ở [59/200] mảnh bóng, và bây giờ, cậu đã có thêm một cái Bóng khác cần cho ăn. Ác Mộng cũng cần phần tài nguyên để đến Cấp Bậc tiếp theo, và khẩu vị của nó còn lớn hơn nữa. Hiện tại, con ngựa đen đang ở [1/300], và mảnh duy nhất đó là từ Ký Ức mà Sunny đã cho nó ăn để xác nhận nó có thể làm vậy.

Điểm tốt duy nhất là Ác Mộng vẫn chỉ là Cấp Bậc Thức Tỉnh, và vì vậy nên nhận được nhiều hơn từ những Ký Ức yếu hơn. Mang nó đến ba trăm sẽ cần tương tự với Thánh cần để đến hai trăm.

...Đó là một nguyên nhân khác cho việc Sunny muốn nắm bắt ít nhất nền tảng của dệt. Nếu cậu có thể tự tạo ra những Ký Ức đơn giản nhất cho bản thân, cậu sẽ có được khả năng chuyển mảnh hồn thành mảnh bóng, khi tính về Thánh và Ác Mộng. Có lẽ.

Thật ra là cậu đã biết đủ để thử, và chỉ thiếu vài mảnh để làm thí nghiệm. Nhưng mà, khả năng sao chép và chỉnh sửa pháp thuật có vẻ hấp dẫn hơn. Cứ tưởng tượng sự hữu dụng của một kĩ năng như vậy lại khiến cậu háo hức đến run rẩy.

Nhưng đủ là đủ rồi! Cậu không thể chịu đứng sự đau lòng của mất thêm một Ký Ức nữa vào hôm nay. Với mỗi cái bị cậu phá hủy, Sunny gần như có thể thấy được những tín dụng bay ra khỏi tài khoản ngân hàng trong lý thuyết của mình.

Buồn bã lắc đầu, cậu cất cây kim trở lại Hòm Hám Của, hủy đi cái hộp nhỏ, và đi về phía cửa phòng.

Đến lúc hít thở không khí trong lành.

Tìm đường đến cái góc quen thuộc trong vườn, Sunny phát hiện cơ thể bất động của tên tàn tật và ngó lơ hắn, rồi ngồi xuống cỏ cách đó một đoạn. Hai người họ hoàn toàn thỏa mãn với việc giả vờ đối phương không tồn tại. Sau cuộc nói chuyện ban đầu kia, cả hai đều không nói lời nào...đúng là xinh đẹp.

'Phải chi người nào cũng tâm lý như vậy...'

Tên tàn tật không làm phiền cậu, nên Sunny rất thích hắn. Họ có một sự ăn ý hoàn hảo.

Nhắm mắt, Sunny thiền một lúc, rồi cảm thấy chán. Cậu vẫn có vài giờ để giết trước giờ ăn tối, và không có gì để làm. Ừ thì, đó không phải là vấn đề...thật sự, luôn có cả núi việc mà cậu đã muốn, nhưng chưa từng có thời gian để lo liệu. Ví dụ, cậu rất tò mò về việc quan sát dệt ma pháp của Lồng Đèn Bóng Tối...dù sao thì nó cũng là một Ký Ức Thần Thánh.

Nhưng mà chỉ ý nghĩ về việc nhìn vào sự phức tạp phi nhân loại của dệt khiến tâm trạng cậu xấu đi, nên Sunny quyết định sẽ quay lại việc đó một thời gian sau.

Còn gì nữa?

Nghĩ đến thì...cậu đã lâu không tập bắn cung. Kĩ năng của cậu trong khoảng đó còn lâu mới có thể xem là thỏa mãn.

Sunny suy nghĩ một chút, rồi đứng dậy và triệu hồi Cung Chiến Của Morgan. Cây cung đen xinh đẹp tự dệt từ những tia sáng đỏ sẫm, cùng màu với thân và dây cung, cũng như phù hiệu nhỏ hình cây kiếm thẳng đâm xuyên một cái đe mà được thiêu vào bề mặt nó.

Cậu khẽ quay đầu và liếc nhìn vật liệu đá xám của một tảng đá dựng đứng mà đúng cách đó xa xa. Chắc chắn là những trụ đá cổ đại mà đã chịu đựng cả ngàn năm và có điều kiện hoàn hảo, và sẽ chịu đừng hàng ngàn năm nữa, sẽ không bị tổn thương nếu cậu dùng nó làm bia bắn...

Mà Sunny cũng không quan tâm lắm. Noctis sẽ chỉ tạo ra một cái mới nếu cậu phá hủy một tảng...hoặc vài tảng...tên khốn kia thiếu cậu nhiêu đó, tối thiểu!

Thở ra một hơi, cậu nâng cung lên, đặt những ngón tay lên dây cung, và gồng sức kéo nó ra sau.

Vì pháp thuật [Không Thể Bẻ Cong] của cây cung chiến đáng sợ, Sunny cần toàn bộ sức mạnh, cũng như sự giúp đỡ của những cái bóng, chỉ để kéo dây cung...không người tầm thường nào có thể làm được điều đó, và ngay cả trong số người Thức Tỉnh thì chỉ những người có Phân Loại mà mang lại sự cường hóa thể chất xuất sắc mới có hi vọng đạt được.

Nhưng nhờ vào đó, mỗi mũi tên bay ra khỏi cây cung đen bay đặc biệt xa, và đánh mục tiêu với sức mạnh hủy diệt. Và nhắc đến mũi tên...

Trong lúc Sunny kéo dây cung, một cái bóng xuất hiện trên đó, rồi trở nên nặng nề và chắc chắn, biến từ bóng tối ma quái thành một mũi tên sắc bén. Pháp thuật còn lại của Cung Chiến Của Morgan, [Mũi Tên Linh Hồn], cho phép nó hài hòa với linh hồn người dùng và tạo ra những mũi tên làm từ cùng thuộc tính nguyên tố.

Mũi tên mà Sunny vừa tạo ra là đen tuyền, với những lông đuôi màu đen và một cái đầu hơn mà có vẻ như làm từ đá vỏ chai sắc bén. Đây là một mũi tên bóng tối, bay nhanh và không phát ra bất cứ âm thanh nào. Nó cũng hoàn hảo cho việc tìm đến những vết nứt trong giáp kẻ địch.

Thật ra thì cậu cũng có thể tạo loại mũi tên khác, vì cậu có sự gần gũi rất cao với thần thánh. Những mũi tên đó thì bóng lưỡng và có vẻ như được đúc từ vàng ròng, cái đầu rộng của nó hoàn hảo cho việc cắt thịt và gây ra những vết thương tồi tệ. Có lẽ có đặc tính khác nữa, nhưng mà Sunny vẫn chưa tìm hiểu ra.

...Sao cũng được, thứ đó không quan trọng vào hiện tại.

Mang sợi dây đến cạnh tai với chút nỗ lực, Sunny cố gắng giữ vị trí đó, rồi nhắm một mắt, nhắm, và giật ngón tay khỏi mũi tên. Sợi dây cung đánh vào cẳng tay Sunny, và mũi tên đen bắn ra trước với tốc độ phi thường.

Bị âm thanh hấp dẫn, tên tàn tật quay đầu và nhìn chăm chú Sunny từ bên dưới băng bó dơ bẩn của hắn.

Một giây sau đó, mũi tên đánh vào tảng đá khổng lồ...hoàn toàn trượt. Cậu đã nhắm vào khe nứt bé tí trên bề mặt đá cổ đại, nhưng đã không đánh trúng nơi thậm chí có thể xem là gần nó.

Nhìn xuống cẳng tay, bây giờ đã có một vết cắt sâu, Sunny tắc lưỡi và gầm gừ khó chịu.

Rồi, cậu quấn lấy tay bằng một mảnh vải, triệu hồi mũi tên thứ hai, và lặp lại động tác, lần này suýt chút nữa hụt hẳn cái tảng đá.

'Chết tiệt thật!'

Có vẻ như khả năng nhắm bắn của cậu đã chỉ giảm đi trong vài tháng qua. Làm sao mà cậu thậm chí có thể tệ hơn?

"...Làm sai cả rồi.''

Sunny bất động vài giây, rồi quay sang nhìn tên tàn tật với không chút hài hước trong ánh mắt đen đáng sợ. Có lẽ cậu đã hơi vội khi khen hắn ta về việc im lặng và hiểu ý người khác...ai muốn nghe cái giọng nói xấu xí đến chói tai đó chứ?

Lấy ra món bùa, Sunny suy nghĩ hơi khó chịu:

"Ồ, vậy ư? Sao, giờ ngươi là một bậc thầy dùng cung hả?''

Tên tàn tật im lặng một lúc, rồi quay đi.

"Ta từng là đội trưởng của Quân Đoàn Mặt Trời. Trước khi...''

Hắn thở dài, rồi hơi mỉm cười:

"Ta đã dẫn dắt cả trăm chiến binh gan dạ vào chiến trường, vì huy hoàng của Lãnh Chúa Sevirax và Thành Phố Ngà."

Tên tàn tật yên lặng, rồi khẽ nói thêm

"...Trước kia."

Sunny nhìn chăm chú những thứ băng bó trên cơ thể bị thiêu đốt của hắn, rồi liếc nhìn linh hồn hắn, được thắp sáng bởi một tâm rạng rỡ của một người Thức Tỉnh. Vậy là gã này đã từng là sĩ quan dưới đám bất tử Mặt Trời?

Cậu chần chừ một giây, rồi hỏi:

"Vậy tại sao ngươi rơi vào cảnh này? Đống vết cháy đó là từ đâu? Bị đám Hiếu Chiến bắt được?"

Tên tàn tật nhìn xa xăm một lúc, rồi chậm chạp lắc đầu.

"...Bản thân ngươi cũng có không ít sẹo đâu ác ma, vài cái cũng tồi tệ ngang của ta. Cái thứ ghê gớm quanh cổ ngươi...nó đến từ đâu?"

Sunny cúi nhìn tên chán nản kia, rồi nhếch mép cười.

"Gì, thứ đó? Buồn cười là có người hỏi...ngươi thấy đó, ta thật sự từng bị đám Hiếu Chiến bắt giữ. Nên, để trốn thoát, ta dụ tên to con và xấu tính nhất trong số chúng chặt đầu ta. Rồi, ta giết hắn, nhặt đầu lên và đặt nó trở lại trên cổ. Chuyện thật đó."

Cậu im lặng một lúc, rồi hờ hững nói thêm:

"...Ồ, và ta cũng đã giết Solvane! Ngươi biết đó là ai, phải không?"

Tên tàn tật trợn to mắt nhìn cậu chăm chú, có sốc, có trầm trồ, và có cả bối rối trộn lẫn trong ánh mắt đó. Sunny chỉ muốn trêu chọc thằng này một chút, nhưng tên ngốc tội nghiệp có vẻ như thật sự tin tưởng cậu. Đúng là thằng ngu...

Thật ra...có gì đó trong ánh mắt của tên tàn tật mà quen thuộc đến kì lạ, ít nhất là vào lúc này...

Sunny đột nhiên đông cứng và nhìn chăm chú những thứ băng dán mà che đi gương mặt biến dạng của tên kia, miệng khô khốc.

Vài giây trôi qua trong sự yên lặng kì lạ.

Và rồi, cả hai người lên tiếng cùng lúc:

"...Kai?"

"...Sunny?"