Chương 661: Ràng Buộc Quý Giá
Ác ma cao kều và tên tàn tật xấu xí nhìn chăm chú lẫn nhau một chút, mắt trợn to kinh ngạc.
"Không đời nào...cậu ta ở đây ngay từ đầu? Đợi đã, ai dám làm vậy với Kai?! Khi tìm thấy tên khốn đó, mình sẽ xé xác hắn!"
Sunny quá choáng nên quên cả việc thả mòn bùa lục bảo ra. Cậu nghiền răng nanh, rồi hỏi câu hỏi, cùng lúc Kai cũng hỏi:
"...Ai làm vậy với cậu?!"
"...Sao cậu cao quá vậy?!"
Bối rối, hai người cả hai im lặng một giây.
Rồi, Sunny vươn tay ra và nắm lấy tên tàn tật và ôm hắn muốn gãy xương, quấn cả bốn tay quanh hắn. Ai biết...ai biết được cái cơ thể buồn nồn, đầy băng bó dơ bẩn và sặc mùi màu dịch, lại đột nhiên trở nên quý giá và thân thiết với cậu như vậy?
"Tôi bị bỏ vào một cơ thể con ác ma...nên tại sao tôi không cao hả, đồ ngu?"
Kai bất ngờ kêu lên, yếu ớt chật vật, rồi vỗ lên một tay của Sunny.
"Argh...Sunny...tôi cũng rất mừng được gặp cậu...nhưng...vết phỏng của tôi!"
Sunny bắn mình, rồi vội vã thả ra cơ thể tàn tật và cho hắn một ánh mắt xin lỗi.
...Nhưng mà bên dưới cảm xúc đơn giản đó, một biển hắc ám của cảm xúc âm ỉ những ngọn lửa nguy hiểm.
"Xin lỗi...tôi không...Kai! Cậu còn sống! Chết tiệt, tôi rất vui vì được gặp cậu. Tôi đã bắt đầu tự hỏi...tự hỏi liệu có ai khác còn sống...''
Kai nhìn cậu, rồi mỉm cười. Thông qua những vết hở trên băng bó, gương mặt biến dạng của hắn trông ghê rợn và xấu xí...nhưng mà những tia sáng lấp lánh trong mắt hắn thì vẫn vậy. Cậu thở dài.
"Ừm. Mình cũng đã sợ như vậy."
Người nam trẻ tuổi chần chừ, rồi nói thêm, giọng nói đột nhiên vang lên trống rỗng:
"Sau Đảo Tay Sắt...mình gần như từ bỏ hi vọng. Mình không nghĩ là sẽ còn gặp lại mọi người được nữa."
Sunny cau mày, mơ hồ bởi lời nói của Kai. Cậu hủy đi cây cung, rồi suy nghĩ điên cuồng:
"...Tại sao? Có gì trên Đảo Tay Sắt?"
Tên tàn tật nhìn cậu với sự bất ngờ.
"Cậu vẫn chưa đến đó?"
Sunny lắc đầu.
"Không. Tôi định đi đến đó trong tuần nữa, sau khi tim lắng lại. À...tôi đã bắt tay với một tên pháp sư, cậu thấy đó, để thay thế trái tim bị mất...''
Kai nhìn cậu chăm chú, rồi cúi xuống và thở dài nặng nề.
"Mình hiểu. Ừ thì...không có quá nhiều để kể."
Hắn yên lặng vài giây, rồi khẽ trả lời, giọng nói khô khàn trở nên cót két và chói tai hơn nữa:
"Không có dấu hiệu của cậu hay Cassie từng đến được điểm hẹn...mặc dù nhiều tháng đã qua. Nhưng Effie...Effie đã để lại lời nhắn, khắc vào một trụ đá."
"Vậy là Effie cũng còn sống!"
Sunny nắm chặt tay, kích động.
Đương nhiên cô ta còn sống! Đồ tham ăn đó đâu có nỡ chết đi và để thức ăn của hai thế giới không người dùng!
Được cổ vũ, cậu hăng hái hỏi:
"Cô ta để lại lời nhắn gì?
Kai nhìn đi, như thể miễn cưỡng không muốn trả lời.
Sau một lúc, hắn cuối cùng mở miệng và khẽ nói:
"Chỉ...chỉ có một câu."
Hắn nhìn sang Sunny, rồi nói thêm bằng giọng ảm đạm:
"Đừng đến Đền Thờ Chén Thánh..."
Hóa ra là, Kai đã đến Thánh Địa hai tuần trước Sunny. Mặc dù hắn không nói chi tiết, cung thủ đã giải thích rằng hắn bị đưa vào cơ thể của một tên sĩ quan của quân đội của Thành Phố Ngà, và bị vướng vào mâu thuẫn giữa những người Mặt Trời và đám Hiếu Chiến trong những tháng đầu ở Ác Mộng.
Cuối cùng, hắn có thể trốn thoát và đi về phía đông. Chuyến đi chậm và gian nan vì cơ thể vô cùng tàn tạ, nhưng mà cậu bằng cách nào đó còn sống đến được Đảo Tay Sắt...dù chỉ là vừa đủ. Ở đó, hi vọng đoàn tụ với bạn bè đã bị tàn nhẫn nghiền nát bởi việc cả Sunny lẫn Cassie đều không có vẻ đến được đó, còn Effie thì chỉ để lại một lời nhắn không lành nói họ đừng cố tìm cô.
Nuốt chửng bởi đau đớn và tuyệt vọng khủng khiếp, Kai để lại lời nhắn của bản thân trên đảo và tiếp tục đi đến Thánh Địa, nơi mà, theo hắn nghe thấy, những kẻ đi lạc như cậu có thể tìm được nơi trú ẩn và an toàn.
Hắn ở lại từ lúc đó, cố khôi phục sức mạnh hết sức có thể và hi vọng bất chấp mọi lôgic rằng những người khác sẽ đọc được lời nhắn của hắn để lại và cũng đến Thánh Địa. Và rồi, thông qua định mệnh ngoặt nghẹo, Sunny đã đến đây mà thậm chí còn chưa đến thăm Đảo Tay Sắt!
Kai lắc đầu và nói, giọng nói đầy hứng thú:
"...Làm sao cậu đến được đây? Đến trên con thuyền bay nữa chứ. Sunny, cậu có biết thuyền trưởng đó là ai không?"
Sunny gật đầu.
"Ai nữa? Là Noctis...Cái tên mà đi quanh nằng nặc nói mình là bạn thân của tôi. Cậu thấy đó...Ma Pháp đưa tôi vào lãnh địa của Hiếu Chiến, nơi mà tôi bị bắt rồi bị buộc phải tham gia vào những Thử Thách độc ác của chúng. Tôi chỉ vừa đủ thoát khỏi với tính mạng này, và vô tình bắt gặp ông ta khi đang chạy về Đảo Nam. Ông ta cần một giúp đỡ từ sinh vật bóng tối, và tôi cần đường đến phía đông của Đảo Xiềng Xích. Vậy nên...đó là cách tôi đến đây trên con thuyền đó."
Cậu im lặng một chút và cau mày, suy nghĩ điên cuồng.
Đừng đến Đến Thờ Chén Thánh...đó là những gì Effie viết trên trụ đá. Nhưng mà, Sunny đã từng nghe thấy nơi đó, trong cơn ác mộng của Lãnh Chúa Bóng Tối.
Đưa con dao thủy tinh cho Nữ Chiến Tranh của Đền Thờ Chén Thánh - đó là những gì Bóng Tối bất tử đã nói với chủ nhân ban đầu của cơ thể ác ma bốn tay này. Và đó là bí mật mà Noctis muốn biết từ Sunny, còn Sunny muốn tìm bạn mình ở đó. Quá nhiều trùng hợp...
Kai hắng giọng.
"Cậu...cậu biết ông ta là ai phải không? Lãnh Chúa Noctis là chủ nhân của nơi này, cũng như là một trong năm người Vượt Giới Hạn bất tử. Trong Vương Quốc của Hi Vọng, ông ta được sợ hãi và tôn kính ngang nhau, và tên ông ta đi liền với bí ẩn và quyền lực...cũng như trụy lạc, tinh quái, và thảm họa. Một tồn tại như ông ta...mặc dù Lãnh Chúa Noctis nghe đồn là có trái tim từ bi, ông ta vẫn nguy hiểm và đáng sợ. Sunny...cậu có chắc là nên vướng vào một tồn tại như vậy?"
Sunny liếc nhìn Kai và im lặng một lúc, rồi nói với giọng nghiệt ngã:
"...Không có quá nhiều lựa chọn. Hắn ta là trục của Ác Mộng này. Nguy hiểm, đáng sợ...Noctis là mọi thứ đó, và hơn vậy nữa. Nhưng mà, tất cả những thứ đó bây giờ không quá quan trọng."
Cậu thở dài, rồi quay về phía nơi ở của tên bất tử đáng sợ với biểu hiện hắc ám.
"Quan trọng hơn ngay bây giờ...là ông ta có thể giúp chúng ta tìm Effie..."