Chương 666: Kị Sĩ Hắc Ám
Mặt trời dần bị nhấn chìm trong hắc ám của hư vô, và khi nó làm vậy, một màn bóng tối nuốt chửng thế giới. Đường chân trời phía tây vẫn còn cháy lên ánh hoàng hôn, nhưng mà màn đêm ảm đạm đã đến gần từ phía đông.
Trên một hòn đảo hoang vắng với nhiều trụ đá lởm chởm, có một đền thờ thiêng liêng, những tường đá xinh đẹp của nó được ánh sáng mặt trời nhuộm đỏ. Xung quanh nó, vô số những thanh kiếm bị đâm vào mặt đất đầy đá, nhô lên như những mộ thép.
Có một con đường duy nhất thông qua rừng kiếm, và lúc ánh chạng vạng đến gần nó, một âm thanh đục vang vọng đột nhiên vang lên từ trong bóng tối, rồi di chuyển xuyên qua nó, chậm rãi đến gần hơn.
Đó là âm thanh móng guốc vang lên trên đá.
Nhanh chóng, bốn ngọn lửa đỏ sẫm cháy lên từ bóng tối, và cho thấy chúng là bốn ánh mắt. Hai mắt thuộc về một con ngựa chiến hắc ám, còn hai cái còn lại là thuộc về kị sĩ hắc ám của nó.
Con ngựa chiến đen như đêm, với cặp sừng đáng sợ mọc lên trên đầu. Nó đi về phía trước với nhịp độ đều đặn, đáng sợ và cao quý, những cơ bắp săn chắc lăn dưới bộ lông không bóng lưỡng. Kị sĩ là một người phụ nữ duyên dáng trong một bộ giáp mã não tinh xảo, gương mặt giấu sau mũ giáp, chỉ có ánh sáng rubi tỏa ra với sự quyết tâm hờ hững. Sự hiện diện của cô vừa bình tĩnh vừa đáng sợ, đầy sự tự tin yên lặng và sức mạnh ghê gớm.
Lưỡi kiếm odachi nằm nghỉ trên vai, thép của nó cũng đen như trái tim trời đêm.
...Hay bước đằng sau vị hiệp sĩ trầm mặc, hai sinh vật đi với ánh mắt dán vào mặt đất. Một là một con ác ma bốn tay cao kều trong một bộ kimono đen, tóc đen cột lại với một dây băng đen. Còn lại là một nhân loại kì lạ với da mà trông tương tự gỗ cây đánh bóng, mặc một bộ quần áo đen vừa người làm từ lụa mềm mại, gương mặt biến dạng được giấu đằng sau một cái mặt nạ gỗ và chìm trong bóng tối của một cái mũ chùm đầu. Cả hai đều không có vũ khí.
Hắc hiệp sĩ dẫn ngựa đến bước đầu tiên của con đường xuyên qua mộ kiếm và ngừng lại, chờ đợi. Đôi mắt rubi cháy với sự bình tĩnh lạnh lẽo, như thể người phụ nữ này có trái tim làm bằng đá, không thể cảm thấy sợ hãi, bất an, hay dè chừng.
Nhưng mà hai tên thuộc hạ của cô ta thì không tách biệt như vậy. Cả hai liếc trộm đền thờ đá tráng lệ, căng thẳng hiện rõ trên mặt. Vài giây sau đó, gã nhân loại khẽ hỏi:
"Đã quá trễ để quay lại, phải không?"
Ác ma không trả lời...mà hắn cũng không thể nói tiếng người. Thay vì đó, hắn chỉ gật đầu rồi đứng yên, như thể cảm giác được gì đó. Tên người hầu còn lại thở dài và cũng im lặng.
Không có ai khác quanh họ, chỉ những trụ đá lởm chởm và những thanh kiếm đâm vào đất. Hòn đảo được hoàng hôn sắp chết nhuộm đỏ, với những cái bóng sâu đậm làm tổ trong những điểm mà mặt trời đã trốn khỏi. Một làn gió đột nhiên thổi lên, mang với nó mùi vị của sắt.
...Và rồi, không biết từ đâu, họ bị bao vây bởi một tá bóng người yên lặng.
Tất cả đều là những người phụ nữ xinh đẹp, mặc quần áo nhẹ nhàng làm từ lụa đỏ. Cơ thể họ thon thả và đầy đặn, làn da trơn tru và mềm mại...nhìn họ vô cùng hấp đẫn nếu không phải vì sự sắc bén lạnh lẽo trong ánh mắt, những biểu hiện tàn nhẫn viết rõ trên mặt từng người, và tia sát ý trong kiếm họ đều nhắm về những vị khách không mời.
Sunny rùng mình.
'...Chết tiệt thật.'
Noctis đã không đùa khi miêu tả những Nữ Chiến Tranh là đáng sợ. Mặc dù những người này chỉ là Thức Tỉnh, trực giác cậu đang hét lên là họ thể hiện một mối nguy hiểm đe dọa đến tính mạng. Nhưng mà, Sunny không cần sự giúp đỡ giác quan thứ sáu được cường hóa để hiểu điểm đó...cản giác mà cậu có được từ những nữ chiến binh này là cùng cảm giác mà cậu đã trải nghiệm vài lần trước đây trong đời, khi đối mặt những bậc thầy chiến đấu thật sự.
Morgan của Valor đã cho cậu cùng cảm giác đáng sợ này, cũng như Auro của Chín Người, Bậc Thầy Jet, Nephis, và vài người khác, tất cả đều là những chiến binh tinh anh ở cấp độ cao nhất. Một vài những con ác quỷ đó cậu đã chiến đấu và bằng cách nào đó vẫn sống sót, nhưng mà đều phải đổ rất nhiều máu và nhận những vết sẹo rất sâu, nếu không phải trên cơ thể thì là trên linh hồn.
Và ngay bây giờ, cậu đang nhìn mười hai con quái vật như vậy...và đây không phải nghi ngờ chỉ là những lính gác. Ai biết được họ có thể gặp những vị thánh trong khoảng chiến đấu cỡ nào bên trong đền thờ.
...Thảo nào giáo phái này là cái nôi của Solvane.
Đầy những dự cảm không lành, cậu đảm bảo không làm ra bất cứ động tác bất chợt nào và tiếp tục nhìn chăm chú mặt đất. Vai trò của cậu trong lúc này khá đơn giản...cậu chỉ việc không làm gì cả.
Chủ nhân của mình có thể dè dặt, nhưng Thánh thì lại không hề lo lắng. Cô khẽ quay đầu và nhìn đám Nữ Chiến Tranh, ánh mắt vẫn bình tĩnh và hờ hững như bao giờ. Phát hiện sự bình tĩnh của cô, vài nữ chiến binh nắm chặt vũ khí hơn.
Một người trong số họ, một người phụ nữ cao với mái tóc đỏ và mắt màu thép, hơi cau mày, rồi hỏi bằng giọng khàn:
"Việc gì mang ngươi đến Đền Thờ Chén Thánh, nữ ác ma?"
Thánh đương nhiên giữ im lặng. Thay vì đó, Kai tiến lên một bước và cúi chào, rồi nói, giọng nói xấu xí của hắn vang lên như móng tay cào sắt gỉ:
"Kính chào, những chiến binh. Nữ chủ..."
Nữ Chiến Tranh ghét bỏ nhìn hắn và ngắt lời:
"Ai cho phép người lên tiếng, tên đàn ông này?"
Kai vẫn cúi người trong vài giây, rồi đứng thẳng và nhìn người phụ nữ từ bên dưới mũ trùm đầu.
"Giọng nói của nữ chủ nhân của tôi không phải để ai cũng nghe được. Cô ấy chỉ nói chuyện với những người chiến đấu thắng cô ấy...và vì vậy nên cô ấy đã không nói chuyện kể từ lúc lập ra lời thề trang nghiêm đó."
Nữ Chiến Tranh im lặng vài giây, quan sát bóng người duyên dáng và đáng sợ của Thánh. Rồi, mỉm cười nham hiểm:
"...Vậy thì cô ta chắc chắn là đã không chiến đấu với ai xứng đáng. Ngươi là kẻ hầu của cô ta?"
Kai gật đầu.
"Đúng vậy. Tôi là giọng nói của cô ấy, và sinh vật kia là cái bóng của cô ấy. Chúng tôi phục vụ nữ chủ nhân."
Người phụ nữ lưỡng lự vài giây, rồi liếc nhìn hắn và nhướng mày.
"Một nhân loại như người làm gì ở cùng hai Bóng Tối?"
Cung thủ im lặng vài giây, rồi trả lời:
"Một thời gian lâu trước kia, những người độc ác bắt giữ và nhốt tôi trong một cái giếng sâu tăm tối. Tôi đáng lẽ đã chết ở đó vì đói và khát, nhưng nữ chủ nhân đã nhấc lên tấm chắn nặng nề và giúp tôi thoát khỏi, còn ác ma thì đã chém giết đám người làm xấu. Tôi nợ họ ân huệ mà không bao giờ có thể đền đáp."
Nữ Chiến Tranh yên lặng nhìn hắn chăm chú, rồi gật đầu.
"Ngươi nói với lòng chân thành...đáng ngạc nhiên, cho một tên đàn ông. Vậy thì nói đi...tại sao nữ chủ của ngươi đến đền thờ của chúng ta?"
Kai liếc sang Thánh và khẽ chần chừ.
Sunny cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Đây là phần nguy hiểm nhất trong kế hoạch của họ...thật ra thì cậu vẫn chưa hoàn toàn chắc đây là hành động khôn ngoan. Nhưng mà...cả hai người họ đã quyết định rằng mặc dù nó không khôn ngoan, nhưng đây lại là thứ cho họ cơ hội thành công tốt nhất. Đầy sự trông đợi căng thẳng, cậu yên lặng nghiến răng.
Cuối cùng, cung thủ nhìn Nữ Chiến Tranh và nói, giọng nói bình tĩnh và đều đặn.
"...Cô ấy đến để lấy lại thứ thuộc về bóng tối. Để lấy cái chết của Lãnh Chúa Ngà từ tay các người...cho dù mấy người có muốn trả lại nó hay không."