Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 667: Đền Thờ Chén Thánh



Chương 667: Đền Thờ Chén Thánh

Dao Thủy Tinh chứa đựng sợi chỉ định mệnh thuộc về Sevirax, Lãnh Chúa Xích của Thành Phố Ngà. Đó là tử vong của ông ta, thứ mà những Nữ Chiến Tranh đã nhận được từ vị Thánh Bóng Tối hàng trăm năm trước.

Bây giờ, hai cái Bóng đến để giành lại nó.

Sunny cho rằng không có ai trong giáo phái vẫn còn sống từ nhiều thế kỷ trước kia, kể cả người Nữ cụ thể nào đó mà Lãnh Chúa Bóng Tối đã đưa con Dao Thủy Tinh đến trước khi tự kết liễu tính mạng. Vậy nên, không ai sẽ nhớ con ác ma bốn tay mà đã mang nó đến...khả năng cao là vậy.

Dù vậy, những giáo đồ hiện tại của phái chắc chắn là phải biết thứ được giữ trong đền thờ của họ, và cách nó đến đó. Nên, có cơ hội họ sẽ chỉ đưa nó trả lại chủ nhân ban đầu...cho dù cơ hội đó có mong manh đến mấy.

Nếu không, thì ít nhất họ cũng sẽ cho phép Thánh và tùy tùng của cô vào trong.

Đó là hi vọng của Sunny, và dựa trên việc những Nữ đã không ngay lập tức tấn công họ sau khi nghe lời nói mang tính khiêu khích của Kai, thì có vẻ như tính toán của cậu đã không sai.

Người phụ nữ dáng cao mà đã nói chuyện với họ trở nên yên tĩnh ngay khi con Dao Thủy Tinh được nhắc đến, một biểu hiện ảm đạm trên mặt cô ta. Cô quan sát bóng người bất động của Thánh, rồi lạnh lùng nói, giọng nói khàn trở nên khô khan hơn nữa:

"...Vậy ra ngày này đã đến. Chúng ta may mắn đến mấy, được chứng kiến nó! Có người cuối cùng dám thách thức Hồng Giáo cho quyền sở hữu di vật cổ đại. Ai biết được có ngày ta sẽ thấy câu chuyện cổ tích trở thành hiện thức?"

Cô ta mỉm cười hắc ám, rồi nghiêng đầu, không có chút hài hước trong ánh mắt xám, sắc bén.

"...Nhưng mà, ngươi sai rồi, Bóng. Dao Thủy Tinh không thuộc về ngươi, hay là bất cứ đồng loại nào của ngươi. Nó đã được tin tưởng giao cho tiền nhân của chúng ta, người mà đã truyền xuống nghĩa vụ bảo vệ nó cho những đứa trẻ của mình, và rồi họ truyền xuống chúng ta."

Người phụ nữ ngưng lại, rồi thở dài.

"Nhưng mà, không phải nơi của ta...để đặt ngươi vào đúng chỗ. Đến, nữ ác ma. Để ta chào đón ngươi đến Đền Thờ Chén Thánh!"

Dứt lời, Nữ Chiến Tranh chậm rãi hạ vũ khí, rồi theo sau chỉ huy của họ trong lúc cô ta đi lên con đường xuyên qua mộ kiếm. Bị họ vây quanh, Thánh, Sunny, và Kai không có lựa chọn khác mà phải đi về phía trước. Sau vài giây, ác ma trầm mặc duyên dáng nhảy xuống khỏi lưng Ác Mộng, rồi con ngựa tiêu tan vào bóng tối và quay trở lại linh hồn Sunny.

Bất chấp việc những nữ chiến binh xinh đẹp đã cho kiếm trở lại vỏ, sự thù hằn của họ vẫn nhắm về phía ba người lạ, và ánh mắt của họ vẫn sắc bén và nguy hiểm như lưỡi kiếm thép.

'Đúng là đám thiếu thân thiện mà...'

Sunny thầm thở dài, rồi nhìn quanh thông qua những cái bóng của mình, chú ý đến vô số những thanh kiếm đâm vào mặt đất quanh họ. Bằng cách nào đó, cậu có cảm giác mỗi món vũ khí này đều có lịch sử...một câu chuyện bạo lực về chiến trường và đổ máu, tất cả đều kết thúc với tử vong. Có lẽ là vài lưỡi kiếm ở đây từng thuộc về những Nữ Chiến Tranh, nhưng mà chủ yếu chắc chắn là từng thuộc về những chiến binh mà bị những thành viên của giáo phái này chém giết.

...Có thật sự, thật sự nhiều kiếm xung quanh đền thờ đá.

Nhanh chóng, họ đi đến cánh cổng của kiến trúc tráng lệ và được dẫn vào trong. Sunny hơi quen thuộc với bên trong của điện thờ cổ đại này, nhưng mà khó để khiến hai hình ảnh khớp lại với nhau trong tâm trí - một là di tích đổ nát, còn lại là một pháo đài đền thờ được giữ gìn hoàn hảo, khiêm tốn những đáng nể.

Họ được dẫn vào một sảnh khách rộng lớn, nơi Thánh nghe theo lệnh của cậu và dừng lại, như thể không muốn đi xa hơn.

Người Nữ dáng cao với ánh mắt xám liếc sang cô và mỉm cười lạnh lẽo.

"...Chờ ở đây, nữ ác ma. Ta sẽ thông báo với những trưởng lão. Về ngươi và sự thách thức."

Thánh đứng với lưỡi kiếm của Rắn Linh Hồn nằm trên vai, bất động như một bức tượng xinh đẹp làm từ mã não đen tuyền. Sự hiện diện của cô xa xăm và hờ hững, như thể ba người họ không bị bao vây từ mọi phía bởi những chiến binh đáng gờm, không có lối thoát.

Người chỉ huy kia ròi khỏi, nhưng mà những lính gác khác vẫn ở lại, bao vây lấy họ trong một vòng tròn rộng. Gương mặt họ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, đôi tay ổn định nằm trên chuôi kiếm.

Dưới ánh mắt của họ, Sunny không dám cử một cái bóng đi do thám trong đền thờ...nhưng mà, cậu cũng không cần. Thay vì vậy, cậu tò mò lắng nghe những âm thanh quanh họ.

Đền Thờ Chén Thánh có vẻ yên lặng, nhưng mà ở đâu đó cách xa, có một âm thanh lặp đi lặp lại...âm thanh nghe như thứ gì đó cùn đánh vào da thịt, lặp đi lặp lại, và đôi lúc là tiếng xích loảng xoảng. Phiền muộn, cậu khẽ cau mày, rồi liếc nhìn Kai.

Cung thủ đang đứng ở phía bên kia Thánh, gương mặt giấu trong bóng tối của cái mũ trùm sâu. Tư thế vừa có vẻ lịch sự vừa có vẻ thư giãn, nhưng mà, Sunny có thể cảm nhận một sự căng thẳng kì lạ đằng sau tư thế tự nhiên đó.

Cậu cau mày, rồi hơi di chuyển tay, thu hút sự chú ý của bạn mình.

Kai lưỡng lự một giây, rồi nói bằng ngôn ngữ của thế giới thức tỉnh mà không quay đầu:

"...Ừm, mình tìm thấy rồi."

Tại sao Sunny cần dùng bóng để thám hiểm đền thờ nếu cậu có Nightingale ngay bên cạnh? Dù sao thì Kĩ Năng Thức Tỉnh của Kai cho phép hắn nhìn xa và rộng, thậm chí có thể nhìn xuyên thấu đồ vật. Rất ít thứ có thể nấp khỏi ánh mắt hắn.

Vậy nên, việc của hắn là tìm đến vị trí của một trong hai thứ họ cần tìm - con Dao Thủy Tinh.

Và chỉ trong vài phút, hắn đã thành công.

Nhưng mà, Kai không có vẻ quá vui.

"Sunny...ờ...mình nghĩ chúng ta hơi có vấn đề."

'Chết tiệt thật...'

Sunny cau mày, không thích lời nói đó chút nào cả. Cậu khẽ quay đầu, liếc nhìn chàng trai mang mặt nạ gỗ.

Cung thủ thở dài.

"Cậu thấy đó...ở trung tâm đền thờ, có một cái sảnh lớn. Và ở trung tâm cái sảnh đó là một chén đá khổng lồ. Cái chén...chứa đầy lửa trắng hừng hực. Ngọn lửa đó y hệt những ngọn lửa mà cháy ở Bầu Trời Bên Dưới. Thật ra thì mình khá chắc là một trong những quả cầu lửa thần thánh đó bằng cách nào đó đang bị chứa trong cái chén đó."

Hắn ngập ngừng một giây, rồi nghiệt ngã nói thêm:

"Con Dao Thủy Tinh ở đáy cái chén. Ngay ở giữa ngọn lửa thần thánh thiêu hủy kia...''