Chương 669: Đứa Trẻ Hoang Dã
Khi Sunny nghe Nữ Chiến Tranh tóc trắng kia nhắc đến đệ tử của mình là một đứa trẻ hoang dã, cậu chỉ cho rằng cô ta muốn nói về một chiến binh trẻ tuổi đặc biệt hung hăng, được đào tạo trong cái lò Chiến Tranh này.
...Nhưng mà, thứ cậu không thể ngờ đến là đối thủ của bản thân thật sự chỉ là một đứa trẻ.
'...Chết tiệt thật!'
Trong lúc Sunny nhìn theo với biểu hiện âm u, hai kẻ Thức Tỉnh dẫn một bé gái khoảng mười một mười hai tuổi vào sảnh rồi ném cô bé xuống sàn đá ở ngay trước mặt cậu.
Cô bé có cơ thể gầy gò, chưa phát triển. Mái tóc ngắn rối bời có màu đỏ rực, cùng màu với thứ áo rách rưới mà cô bé đang mặc. Làn da trắng và tái nhớt, hoặc ít nhất thì nó đáng lẽ là như vậy...
Nhưng mà hiện tại nó lại đen và tím xanh, gần tương tự màu da hiện tại của Sunny, khi được cái bóng bọc lấy. Cô bé rõ ràng là thường xuyên bị đánh đập tàn nhẫn, đến mức mà khó nhìn thấy điểm nào không có vết bầm trên cơ thể non nớt của cô bé.
Lòng trắng trong mắt cô bé bị giấu đằng sau một lớp máu đỏ mà đã vỡ từ những mạch máu, khiến cô bé thật sự trông như dã thú. Rơi vào sàn, cô bé bất động vài giây, rồi thở ra một hơi dài và chậm rãi đứng dậy, cơ bắp săn chắn lăn dưới làn da bầm và trầy trụa.
Mặc dù cô bé có vẻ cao so với tuổi của mình, vẫn còn quá nhỏ, chưa đến ngực Sunny.
'Đám phù thùy điên rồ này...'
Đột nhiên đầy phẫn nộ, cậu liếc sang ba Nữ Chiến Tranh Vượt Bậc với biểu hiện hắc ám, rồi nhìn xuống đứa trẻ bị đối xử tàn nhẫn trước mặt.
Đây...đây là người cậu phải giết?
Chỉ vài giây trước, việc đó đã có vẻ quá dễ dàng...
Trong lúc đó, cô gái đã nhặt bản thân khỏi sàn và đối mặt Nữ Chiến Tranh với biểu hiện xấc xược, căm ghét trên gương mặt bầm dập. Với những ngọn lửa hoang dã cháy trong máu, cô phun ra một ngụm máu lên sàn và nhe răng thành một nụ cười hoang dại.
"...Gì nữa, đám mụ già? Lại rèn luyện? Ây, tôi chỉ vừa mới bắt đầu tận hưởng trừng phạt hằng ngày của mình!"
Bất chấp lời lẽ thô lỗ và giọng điệu bất khuất, giọng nói của cô gái mềm mại và cao ngất như của con nít, và kết quả là, lời nói mà đáng lẽ muốn nghe chống đối lại có vẻ hơi buồn cười. Bị bối rối bởi việc đó, cô bé nghiến răng, và làm một động tác thô lỗ với tay mình, như thể để thể hiện ý của bản thân tốt hơn.
Tim của Sunny đột nhiên lạnh lẽo. Cậu khẽ giật mình, đồng tử mở rộng vì sốc.
'Không...không, không, không...'
Cậu đã giằng xé với việc phải giết một đứa trẻ - và đây sẽ là một trận chiến một mất một còn, cho dù cậu có muốn hay không. Đám Nữ Chiến Tranh đã rất rõ ràng về điểm đó. Thể hiện lòng từ bi sẽ là đồng nghĩa với chấp nhận thất bại, và từ đó là buông bỏ cả cuộc sống của cậu và của Kai cho họ chém giết.
Nhưng khi cô bé lên tiếng, thì mọi thứ chuyển từ xấu sang tồi tệ.
Vì thậm chí nếu như cậu không nhận ra giọng điệu đó...cậu đã nhận ra ngay lập tức...thì Sunny cũng rất chắc là những cư dân của Vương Quốc của Hi Vọng không có thói quen thể hiện bản thân với ngón giữa. Đó là thứ mà những người ở thế giới thức tỉnh làm.
Chỉ có một khả năng.
Cô bé hoang dã trước mặt cậu...
Là Effie.
'Bà mẹ nó!
Bây giờ, không có cơ hội nào cậu có thể giết đối thủ và làm theo những nghi thức mà đám Nữ lập ra. Mọi thứ về việc không phải chiến đấu với toàn bộ giáo phái mà cậu vừa cảm thấy nhẹ nhõm về vài phút trước? Mọi khả năng về việc đó cơ bản là đã mất sạch!
Làm sao có thể ra khỏi hoàn cảnh này?!
Cậu nghiến răng, một tiếng gầm gừ trầm thấp thoát khỏi chúng. Nghe thấy, Nữ Chiến Tranh lớn tuổi mỉm cười lạnh lùng, rồi nhìn chằm chằm Effie:
"Hôm nay không có rèn luyện, con bé xấc xược. Thay vì đó, là một bài kiểm tra. Chúng ta có khách...giết chúng, và ta có thể sẽ ra lệnh cho những sư tỷ của ngươi cho ngươi ăn hôm nay. Ngươi đã đòi thức ăn, không phải sao?"
Nhắc đến thức ăn, một biểu hiện ảm đạm hiện lên gương mặt bầm dập của cô bé. Cô bé chần chừ một giây, rồi quay người lại, tìm kiếm những vị khách mà cô bé bị yêu cầu phải giết.
Vì cách sảnh được thắp sáng, bóng dáng của mọi người đứng gần lối vào và dọc bên tường - Thánh, Kai, vài chục Nữ Chiến Tranh ở đây để quan chiến - đều chỉ là bóng đen. Người duy nhất cô có thể nhìn rõ ràng là Sunny.
Sunny nhìn chăm chú phần bụng của cậu vài giây, mơ hồ. Rồi, dần ngước đầu, cao hơn, và cao hơn, rồi lại cao hơn nữa. Gương mặt càng lúc càng tái lại, đến khi có chút sợ hãi xuất hiện trong mắt.
"Wow...chào, anh bạn to đùng...''
Cô bé rùng mình, rồi liếc ngược lại người sư phụ của mình.
"Bà đùa tôi chắc? Bà muốn tôi giết con quái vật đó?!"
Nữ Chiến Tranh lắc đầu.
"Không phải quái vật. Một ác ma. Sao...ngươi không đói ư?"
Effie lưỡng lự vài giây, rồi hỏi bằng giọng khe khẽ:
"Tối thiểu thì có vũ khí gì để tôi dùng không chứ?"
Nữ chiến binh tóc trắng bật cười tàn nhẫn.
"Nắm đấm là đủ. Dùng cái lưỡi nếu chúng không đủ...dạo gần đây nó sắc bén hơn cả kiếm mà đúng không."
Cô bé gầy gò nhăn nhó, rồi thở dài và nắm chặt tay, quay sang Sunny với cơn đói và sự phẫn uất trộn lẫn trong đôi mắt sáng. Giọng nói mềm mại vang trong sảnh, đầy sự quyết tâm mặc dù miễn cưỡng:
"...Vậy được thôi...giết một con ác ma nào...ây, thứ mà một cô gái phải làm chỉ để ăn bữa tối..."
Sunny hạ kiếm xuống, nhìn chăm chú cô với ý chí mãnh liệt.
'Đồ ngu ngốc! Là tôi! Có định nhận ra tôi hay không đây?!'
Một mạng kí tự đột nhiên sáng lên trên sàn đá của sảnh, tạo thành một vòng tròn quanh họ. Có loại rào cản nào đó mà ngăn cản họ trốn thoát hoặc là ngăn người bên ngoài giúp đỡ...người duy nhất còn lại bên trong là Sunny, Effie, và ba Nữ Chiến Tranh đứng trước chén.
Sunny rít lên, cố khiến cô bé kia nhìn cậu.
'Cứt...cái bùa lục bảo, mình phải lấy nó ra ngay...'
Cậu thả một tay khỏi chuôi kiếm, với mục đích dùng nó để lấy món bùa ra từ kimono.
'Nếu Effie không nhận ra mình, thì mình sẽ phải thật sự chiến đấu với cô ta đến khi nghĩ ra kế hoạch...may mắn là, cô ta chỉ là Thức Tỉnh Giả. Với ba tâm và những cường hóa của bóng, chắc sẽ không quá...'
Nhưng mà trước khi cậu có thể hoàn tất ý nghĩ đó, cô bé gầy gò đột nhiên lao về phía trước với tốc độ choáng váng và đánh vào bụng cậu với nắm đấm bé tí của cô.
...Con ác ma bốn tay cao kều gập lại như một tờ giấy, phun ra một dòng máu, và bay ra sau ca chục mét như một con búp bê không cân nặng.
Đâm vào một trụ đá, cậu khiến một mạng lưới vết nứt chạy khắp bề mặt xám của nó và lăn ra sàn.
Bị sốc bởi lực lượng khủng khiếp, nực cười của một đòn duy nhất kia, Sunny cố đẩy không khí vào bốn lá phổi rỗng tuếch của mình và nhìn chăm chú cô gái bé nhỏ kia với sự sợ hãi.
'...Đúng. Đúng là Effie. Nguyền rủa!'