Chương 676: Dao Thủy Tinh
Vây quanh bởi sự phá hoại, Sunny, Kai và Effie nhìn lẫn nhau với vẻ mặt mơ hồ. Vũ khí của họ vẫn nâng lên, chuẩn bị tấn công kẻ địch...nhưng mà không còn kẻ địch nào cả.
Chỉ có sự yên lặng chết người.
Sunny căng thẳng quan sát sảnh đổ nát, rồi chậm chạp kéo ra món bùa lục bảo và nhìn cô gái nhỏ với một câu hỏi thầm lặng trên mặt.
"Effie...nói tôi biết...liệu, có lẽ, có một Thánh nào đó đang nằm ngủ đâu đó trong đền thờ?"
Cô cau mày rồi lắc đầu.
Sunny chân thành kinh ngạc.
"Ờ...có lẽ là có thứ kinh dị khó tả nào đó chứa trong cái chén? Và chúng ta vừa mới giải phóng cho nó? Hay là một lời nguyền cổ đại nào đó?"
Cô gái nhỏ chùi mô hôi trên gương mặt bầm tím, rồi nói bằng giọng non nớt, mềm mại:
"Nếu có thì tôi không biết. Ờ...không, không có kinh dị. Hay lời nguyền gì cả."
Sunny chớp mắt vài lần.
"Vậy, sao...chúng ta thật sự thắng rồi? Cứ như vậy?"
Effie nhìn cậu chăm chú một chút, rồi bực mình kêu lên:
"Cậu muốn nói cái quái gì chứ?! Chúng ta vừa quét sạch nửa trăm đám cuồng đạo Thức Tỉnh, và bản thân cậu thì vừa giết ba nhà vô địch Vượt Bậc của họ! Còn chưa kể đến việc phá hủy cái chén...thứ mà đáng lẽ phải là không thể phá hủy, nói cho mà biết...nhiêu đó là chưa đủ khó với cậu sao hả, đồ ác ma tâm thần?!"
Cậu nghiêng đầu và suy nghĩ.
"Ừ thì, khi nói ra như vậy...thì chắc là hơi khó nhỉ..."
Ba người họ, đặc biệt là Sunny, quả thật đã đạt được thành tựu đáng kinh ngạc. Nhưng mà vẫn cảm thấy hơi kì lạ...cậu thậm chí còn không mất tay chân nào, không mất bộ phận nào, hay là trái tim nào!
Ừ thì...cậu mất nửa cái sừng. Chắc là đáng tính đến, có lẽ?
Sunny cau có. Chiến thắng đã không dễ - thật ra thì là trái ngược. Nhưng mà, nó cũng không có cái giá đắt như cậu đã trông đợi.
Ba người Vượt Bậc là không phải chuyện đùa, đừng nói đến ba người đáng sợ như là những Nữ Chiến Tranh kia. Dù phải công nhận, họ đã đối mặt cậu sau khi bị tổn thương bởi Sấm Đánh và vụ nổ theo sau đó. Và cậu đã chỉ có tổn thương cái chén, nhờ đó cho phép ngọn lửa thần thánh chứa bên trong phá hủy nó, vì cậu có khả năng nhìn thấy cách hoạt động của ma thuật.
Nên, theo một cách, chiến thắng này là thành quả của những tháng mà Sunny đã giành giật sự sống trong Đấu Trường Đỏ, cũng như những thử thách trong vô số ác mộng mà đã cho cậu cái Bóng thứ ba.
...Và không thiếu may mắn.
Cậu thở dài, rồi nghi ngờ hỏi:
"Vậy sao đây? Chúng ta có thể...rời khỏi?"
Effie nhìn quanh, ánh mắt dừng trên cái xác của Nữ tóc trắng vài giây. Gương mặt chuyển thành hơi ảm đạm, rồi, cô chỉ nhún vai.
"Trừ khi cậu muốn bị ngọn lửa thần thánh nướng thêm lúc nữa, tôi nghĩ chúng ta nên làm vậy."
Kai, người đã yên lặng từ nãy đến giờ cũng nhìn quanh. Nhưng mà ánh mắt của hắn có vẻ nhắm vào thứ gì đó bên ngoài những bức tường của sảnh bị hủy hoại. Rồi, hắn cúi đầu, ánh mắt trở nên tăm tối.
Chàng trai lưỡng lự vài giây, rồi nói bằng giọng khàn khàn, trầm thấp:
"Có...có những đứa trẻ khác được đào tạo trong giáo phái? Chúng ta có cần mang họ rời khỏi?"
Sunny đông cứng, rồi xấu hổ gãi đầu.
"Ờ, ừ. Tôi, ừm...không nghĩ đến điểm đó. Những Nữ Chiến Tranh đúng là thường thu những đứa bé gái mồ côi, đúng không? Họ ở đâu?"
Cậu không quá vui về việc phải chăm sóc một đám con nít, đặc biệt là vì cậu vừa giết những người chăm sóc họ. Nhưng mà ý tưởng để chúng lại ở đây Sunny cũng không thích, cho dù chúng có phải là hồn ma của Ác Mộng hay không.
Dù sao thì đến cuối cùng Noctis mới là người phải lo liệu cho việc sắp xếp những đứa trẻ khi về đến Thánh Địa.
Gương mặt trẻ con của Effie dần bất động, rồi cô thoáng cúi đầu, nhìn theo hướng mà Kai đã nhìn vài giây trước. Cô quay đi và nói bằng giọng bằng phẳng kì lạ:
"À...đúng là đã có vài đứa trước tôi. Nhưng mà họ...ừ thì, họ không còn nữa."
Cô hủy đi Mảnh Vỡ Hoàng Hôn, rồi cúi người nhặt lên một thanh kiếm nằm trên đá.
"Nhưng Nữ Chiến Tranh không phải là người xấu, hai người hiểu đó...ít nhất là ban đầu họ không phải. Nhưng đâu đó dọc đường, giáo phái thay đổi. Đến lúc mà cô gái mà cơ thể tôi đang ở trong đến với họ, thì như thể...như thể là mọi người đã phát điên."
Cô đi đến cạnh cái xác, nhìn nó chằm chằm với sự hắc ám kì lạ trong mắt, rồi nhặt lên một vũ khí nữa.
"Họ bị ám ảnh với ý tưởng tạo ra một chiến binh có khả năng giết một người gọi là Solvane. Nên, sự rèn luyện của họ - thứ mà họ gọi là rèn luyện - trở nên tàn nhẫn, thô bạo, và phi nhân loại. Trong số những đứa bé gái mà trải qua nó, chỉ có khoảng một nắm tay sống sót. Trong đợt này, à...tôi là người duy nhất."
Effie thở dài, rồi ngừng lại, lại nhìn chăm chú cơ thể của Nữ Chiến Tranh tóc trắng với biểu hiện phức tạp.
"Kì lạ, phải không? Cũng không phải là họ ghét chúng tôi. Trái lại, họ có vẻ quan tâm rất nhiều đối với những đứa trẻ mồ côi. Nhưng mà cũng không ngăn cản họ giết đám trẻ."
Cô yên lặng một lúc, rồi nói thêm:
"...Và bất chấp việc những đứa trẻ đó bị tra tấn và giết đi, nó vẫn không ngăn chúng yêu mến kẻ giết chúng. Con người đúng là kì lạ theo cách đó hử?"
Cô gái nhỏ im lặng vài giây, rồi đột nhiên mỉm cười.
"Nên, ừm. Tôi muốn rời khỏi nơi này lắm rồi. Nếu không có gì khác...chúng ta đi thôi."
Sunny chần chừ, rồi thầm ra hiệu cho Kai lại gần Effie. Cô đang ra vẻ can đảm, nhưng mà cậu có thể thấy bên dưới mặt nạ đó, nữ thợ săn...hết sức ảnh hưởng bởi những việc đã xảy ra với cô ở đền thờ này, và thứ họ đã làm với cái đền thờ.
Rồi, cậu quay đi và hướng về phía tàn tích của cái chén đá.
Trong lúc đến gần, nhiệt độ từ ngọn lửa thần thánh trở nên gần như không thể chịu nổi. Sunny một lần nữa kích hoạt pháp thuật của Ký Ức về Lửa và cường hóa của Vũ Trang Địa Ngục, rồi cẩn thận di chuyển giữa những đống đá thiêu đốt.
Ở điểm mà trước đó là cái chén, vây quanh bởi một vòng lửa, một con dao đơn giản làm từ một mảnh thủy tinh nằm đó, phản chiếu ánh sáng trắng phẫn nộ của ngọn lửa. Vì hình dạng và vị trí của vết nứt sâu trong sàn, có vẻ như con dao thủy tinh đã là trung tâm của vụ nổ.
Nhưng mà không có lấy một sự tì vết trên bề mặt của nó.
Sunny chần chừ một giây, rồi nghiêng về phía trước và nhặt lên con Dao Thủy Tinh. Nó nhẹ và mát lạnh...đúng như trong trí nhớ của ậu. Chỉ để đảm bảo, Sunny nhìn bên dưới bề mặt của con dao và thoáng đứng hình, bị hình ảnh của một sợi chỉ định mệnh gập lại vào bản thân vô tận bên trong đó làm mê mẩn.
Kể cả nếu như cậu chưa từng thấy con dao trong ác mộng, thì cậu vẫn sẽ ngay lập tức nhận ra nó là gì.
Chìa khóa đến tử vong của một kẻ bất tử. Tử vong của Lãnh Chúa Ngà.
...Cậu đã tìm được nó.