Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 678: Ngọn Gió Thay Đổi



Chương 678: Ngọn Gió Thay Đổi

Ba người họ tiến vào Thánh Địa, vượt qua khu vườn xinh đẹp, và tiến vào nơi ở của pháp sư thông qua cánh cửa gỗ quen thuộc, Effie vẫn còn ngồi trên vai Sunny với biểu hiện tò mò trên gương mặt trẻ con.

Nhưng bên trong căn phòng thì đã thay đổi kể từ lần cuối Sunny nhìn thấy.

Nội thất xa hoa đã biến mất, cũng như những thứ trang trí xinh đẹp đầy trên tường. Thay vì đó, họ đi vào và thấy đá trơ trọi, vài Búp Bê Thủy Thủ vỡ nát trên sàn, tay chân bị tách rời và nằm quanh cơ thể như một tác phẩm nghệ thuật ghê rợn.

Sàn của cả căn phòng chính phủ trong một vòng tròn làm từ thật nhiều kí tự, những dòng chảy mạnh mẽ của tinh túy linh hồn chảy xuyên qua và tan vào đá cổ đại. Noctis ngồi ở trung tâm hình tròn, mắt nhắm lại. Không có nụ cười vô tư bình thường, gương mặt xinh đẹp của hắn ta có vẻ nguy hiểm và đáng sợ đến kì lạ.

Nghe tiếng bước chân của họ, pháp sư chậm rãi thở ra. Cơn lũ tinh túy chậm rãi mỏng đi, rồi tiêu tan, quay trở về cơ thể hắn. Hắn khẽ quay đầu và mở mắt, tỏa sáng trong hắc ám trong chốc lát, như thể đầy ánh trăng mờ nhạt.

Rồi, chúng chậm rãi trở nên nhân tính, và Noctis mỉm cười, quay trở lại bộ dạng vô tư đột ngột đến mức gần khiến người ta bất an.

"A, Sunless, bạn ta! Ngươi trở lại rồi! Ngồi xuống đi, uống gì đó...chào mừng!"

Hắn đứng lên và duỗi tay, như thể ra hiệu về một bộ ghế êm ái. Rồi, biểu hiện bất ngờ xuất hiện trên gương mặt người Vượt Giới Hạn, và hắn nhìn quanh cái sảnh trống rỗng với chút mơ hồ.

"Ồ, đúng rồi...ta đã hơi sửa sang nhà cửa..."

Noctis thở dài, rồi vỗ tay vào nhau.

"Ừ thì, không sao. Búp Bê! Mang đồ uống cho khách! Họ chắc chắn là khô cả họng sau chuyến đi dài!"

Giọng nói hắn vang vọng...nhưng mà không có gì xảy ra.

Hắn chần chừ, rồi liếc nhìn đống ma nơ canh vỡ nát trên sàn nhà và ngượng nghịu rê chân.

"A. Thật xui xẻo."

Pháp sư lắc đầu, rồi nhún vai và mỉm cười nhìn ba người họ:

"Sao cũng được...chào mừng!"

Hắn nghiêng đầu và nhìn chăm chú Effie, rồi chớp mắt vài lần.

"A, ngươi mang đến một đ-đứa trẻ. Thật tò mò. Nó không cắn người chứ?"

Sunny cau mày, nhưng trước khi cậu kịp lên tiếng, Effie giả vờ tức tối phun ra:

"Tôi không phải trẻ con! Tôi mười hai tuổi! Ờ, gần như."

Noctis ra vẻ nghi ngờ nhìn cô.

"...Nó nói chuyện. Thật kì lạ."

Sunny chậm rãi hít vào một hơi, rồi nói bằng phẳng:

"Đứa trẻ này gọi là Effie. Cô ta là người bạn mà tôi đã nói."

Nụ cười lịch sự của pháp sư vẫn còn dán trên mặt. Hắn nhìn Effie thêm chút nữa, rồi lén lút liếc sang Kai.

"Vậy, ờ...một người bạn của ngươi là kẻ tàn tật mà người vô tình gặp ở Thánh Địa của ta, người còn lại là một đứa trẻ?"

Sunny nghiệt ngã gật đầu.

Noctis xoa cằm, rồi cẩn thận nói:

"Sunless, ờ...ngươi hoàn toàn chắc là đã không biên chế ra về việc bản thân có bạn? Có lẽ để ta cảm thấy trân quý tình bạn giữa hai ta hơn? Nếu vậy, để ta khiến ngươi an tâm! Ta đã vô cùng trân trọng nó! Không cần phải cảm thấy tự ti chỉ vì ngươi không xinh đẹp, giàu có, thông thái, hào phóng, và dễ ưa như ta!"

Sunny nghiến răng và phẫn nộ rít lên:

"Tôi có! Đợi đã...ý tôi là tôi chắc...tôi không có tự xạo ra họ! Ông có chắc là thật sự muốn biết về sự thật về tôi và bạn tôi?"

Noctis nhướng mày với vẻ mặt chân thành.

"Ừ thì, đương nhiên rồi..."

Sunny nhìn hắn chăm chú vài giây, rồi nói:

"Như vậy thì. Bạn tôi và tôi không thật sự là một ác ma, một kẻ tàn tật, và một đứa bé. Chúng tôi là những nhân loại đến từ tương lai xa xôi, linh hồn được đưa đến đây bởi một tồn tại gần như toàn năng được biết đến với cái tên Ma Pháp Ác Mộng, sau khi thần thánh đã chết và cả thế giới này bị phá hủy. Ồ, và nơi này? Nó không có thật! Ông cũng không có thật. Toàn bộ chỉ là một ảo cảnh phức tạp được Ma Pháp tạo ra để kiểm tra ba người...không, thật ra là năm người chúng tôi. Đó là sự thật chân thành."

Pháp sư mở to mắt nhìn cậu. Rồi, hắn ta thở dài, lắc đầu, và nói bằng giọng tổn thương:

"Sunless...không cần thêu dệt những lời nói dối ngu ngốc như vậy để sỉ nhục ta. Nếu không muốn thì có thể không nói."

Hắn trề môi và quay đi.

"...Thật là trẻ con mà! Vậy thì mọi thứ đã ổn cả? Vì có thêm người bạn mới đi về cùng, hai người chắc chắn là đã thành công xâm nhập Đền Thờ Chén Thánh, tìm đến cô ấy, thu lấy con Dao Thủy Tinh, và trốn đi trước khi đám Nữ Chiến Tranh phát hiện?"

Sunny giật mình, rổi hắng giọng và im lặng vài giây. Cuối cùng, cậu nói bằng giọng bằng phẳng:

"Ờ...thì, thật ra...không hẳn. Chúng tôi đúng là mang đi Effie và con dao, nhưng mà..."

Noctis hơi ngạc nhiên nhìn cậu:

"Nhưng gì?"

Sunny ho.

"Chúng tôi đại khái là...đã hủy diệt cái chén và giết hết đám Nữ Chiến Tranh.:

Pháp sư nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt kinh ngạc.

"...Ngươi làm gì cơ?"

Kai thở dài, rồi gượng cổ họng lên tiếng:

"Chúng tôi không có lựa chọn. Những Nữ đã cho chúng tôi cơ hội có được quyền lấy đi con Dao Thủy Tinh, nhưng mà họ sẽ không bao giờ để Effie rời khỏi. Đó là giáo lý của phái. Nên...giáo phái phải bị loại bỏ."

Noctis trợn to mắt nhìn họ, gương mặt tái nhợt. Hắn hơi lung lay, rồi kêu lên:

"Nhưng ý ngươi là sao, giết hết đám Nữ?! Làm sao có thể giết họ?! Vậy còn người dẫn đầu giáo Vượt Giới Hạn của họ...ngươi cũng giết cô ta?!"

Cả ba mơ hồ nhìn nhau. Rồi, Effie dè dặt lên tiếng:

"Ờ...người bà đáng kính, người Vượt Giới Hạn cuối cùng của Hồng Giáo, đã chết khoảng hai trăm năm trước. Kể từ đó không còn người Vượt Giới Hạn nào khác trong số Nữ nữa."

Pháp sư chớp mắt vài lần.

"Đợi chút...thật ư? Hờ. Vậy là cô ta cứ vậy mà chết? Thật là...bình thường."

Sunny nhìn hắn chăm chú, kinh ngạc. Thằng ngu này...hắn ta thật sự quên mất người thật có thói quen chết đi, không như kẻ bất tử như hắn? Thằng lừa đảo này điên đến mức nào được chứ?!

Nhưng rồi, cậu phải ngăn bản thân lại. Không, không đúng. Noctis không ngu ngốc, hắn ta chỉ là thích đóng vai thằng khờ. Không có đời nào một kẻ bất tử như hắn lại không biết liệu có những kẻ Vượt Giới Hạn khác sống trong lãnh địa của hắn. Chỉ có nghĩa một thứ...

Sunny tiến lên một bước và gầm gừ.

"Đừng có sỉ nhục chúng tôi! Ông hoàn toàn biết rõ là không có người Vượt Giới Hạn nào ở Đền Thờ Chén Thánh cả. Và ông cũng biết là ông có thể dễ dàng hủy diệt toàn bộ nơi đó và lấy con dao nếu muốn. Ba người chúng tôi là đáng gờm, khi nói về những người Thức Tỉnh, nhưng không đủ cao siêu đến mức làm được việc mà một Lãnh Chúa Xích không thể."

Cậu lườm tên bất tử và nói, món bùa gần muốn nổ tung trong nắm đấm:

"Nên, Noctis, bạn tôi...tại sao ông không nói tôi biết nguyên nhân thật sự ông cử tôi và Kai chứ không tự mình làm? Và hãy rất cẩn thận về thứ ông nói...vì tình bạn xinh đẹp của chúng ta có thể phụ thuộc vào câu trả lời đó!"

Noctis im lặng một lúc, nhìn cậu với biểu hiện không thể đọc nổi. Rồi, hắn ta thở dài và huơ tay.

"...Được rồi, được rồi. Nếu ngươi muốn chán kiểu đó, thì ta sẽ nói thật. Không cần giận dữ làm gì."

Hắn vỗ tay lần nữa, và đống Búp Bê Thủy Thủ bị tháo rời đột nhiên đứng dậy, tay chân bay đi và gắn vào thân mình. Rồi, một tên biến mất một lúc và trở lại với một cái ly bằng bạc chứa đầy rượu thật thơm, đưa nó cho pháp sư với sự tôn kính sợ hãi. Những kẻ khác lùi lại và đứng hình, lặng lẽ đứng gần tường.

Noctis nhận lấy ly rượu, uống một ngụm, và nhìn đi với biểu hiện buồn bã trên gương mặt tuyệt mĩ.

"Đúng, ta đúng là có thể tự lấy con dao, cứu bạn ngươi, và hủy diệt Đền Thờ Chén Thánh. Sẽ không quá khó...có hay không có người Vượt Giới Hạn bảo vệ nó. Nhưng mà..."

Hắn nhìn về phía tây, mắt trở nên tăm tối.

"...Nếu ta tự mình làm vậy, thì bốn kẻ kia sẽ biết được. Rồi, họ cũng sẽ hiểu tại sao ta làm vậy, và ta sẽ định làm gì tiếp theo. Đương nhiên là họ rồi sẽ biết được mục đích thật sự của ta...nhưng bây giờ chưa phải lúc. Chưa. Tiết lộ mọi thứ ngay bây giờ sẽ rất phiền phức."

Sunny cau mày, rồi thoáng liếc sang Kai. Tên cung thủ cũng nhìn phía tây, bờ vai căng thẳng.

Thành Phố Ngà nằm về phía tây. Đấu Trường Đỏ cũng vậy.

Cậu chần chừ, rồi nói bằng giọng nghiệt ngã:

"Vậy là ông không thể công khai hành động vì sợ những Lãnh Chúa Xích khác sẽ đoàn kết chống lại ông?"

Noctis quay sang cậu và mỉm cười.

"...Sợ hãi? Không, không vui vẻ như vậy. Chỉ là vấn đề tiện lợi. Thấy đó, đến khi..."

Đột nhiên, pháp sư trở nên im lặng. Gương mặt nghiêm trọng, và mắt hắn sáng lên tia sáng ánh trăng xa xăm.

...Lần này, không phải để biểu diễn. Sunny có thể cảm thấy có gì đó thật sự đã đi sai, vì cả căn phòng đã thay đổi, không thể giải thích được, trở nên tăm tối, lạnh lẽo, và căng thẳng hơn nhiều.

Noctis chậm rãi quay đầu và thì thầm, giọng nói ngạc nhiên và nghiêm trang:

"Có gì đó...có gì đó thay đổi...không...không, không thể là..."

Hắn nhìn về phía cửa, và rồi nói thêm với biểu hiện nghiệt ngã.

"Ta nghĩ chúng ta có khách. Một kẻ đưa tin, từ phía bắc..."