Chương 679: Kẻ Đưa Tin Từ Phía Bắc
Pháp sư có vẻ hơi giật mình. Không, hơn cả vậy...hắn có vẻ hết sức phiền muộn bởi thứ gì đó. Noctis nhìn chăm chú cánh cửa vài giây, rồi cau mày và nói, giọng nói hoàn toàn không có chút cảm xúc:
"...Vậy thì chúng ta đi xem ai đang gõ cửa ta thôi."
Dứt lời, hắn uống cạn ly rượu, ném nó sang một bên rồi đi về phía lối ra.
Sunny, Effie và Kai nhìn lẫn nhau rồi cũng theo sau. Cho dù là ai đến Thánh Địa, thì họ hiện tại cũng đang là khách của pháp sư, nên danh tính của người mới đến kia cũng khiến họ bận tâm.
Ai lại có thể ảnh hưởng Noctis đến vậy? Hay là sự thay đổi mà hắn ta nhắc đến là nguyên nhân thật sự cho hành vi kì lạ này, còn sự xuất hiện của vị khách kia chỉ là trùng hợp?
Họ sẽ chuẩn bị biết được.
Cùng nhau, bốn người họ - ba người Thức Tỉnh và một vị Thánh bất tử - vượt qua khu vườn của Thánh Địa và đi giữa những tảng đá cổ đại, đến bãi cỏ ở bên ngoài. Ở đó, một dáng người tao nhã chờ đợi họ, bận một bộ quần áo màu đen. Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi mà họ không nhận ra.
Người phụ nữ trẻ tuổi cao và thon thả, với làn da trắng nhọt và mái tóc đen như quạ mà đang di chuyển nhẹ nhàng trong gió. Gương mặt cô sở hữu một vẻ đẹp gần như không thuộc về thế giới này, những đường nét đầy sự duyên dáng nghiêm nghị và phi thường. Nhưng mà, gương mặt đáng yêu đó lại bị một làm tì vết bởi một thứ chướng mắt - mắt cô bị che lại bởi một tấm vải đen, cùng máu với bộ váy.
Sự tương phản giữa bộ váy đen và làn da trắng tinh khiết, giữa sự mềm mại của gương mặt hấp dẫn và sự thô ráp của tấm che mắt, tạo ra một hình ảnh tò mò, bất tường và khá bất an.
...Nhưng mà, Sunny không để ý đến vẻ đẹp hoàn mĩ của người nữ trẻ tuổi, hay là bộ váy. Thay vì vậy, mắt cậu dán vào một chi tiết duy nhất...
Có một thắt lưng bằng da quanh eo thon thả của người đẹp xa lạ, và trên đó là một vỏ kiếm màu đen. Cậu nhận ra chuôi kiếm đó ngay tức thì...
'Vũ...Vũ Công Yên Ắng? Cassie!'
Trong chốc lát, Sunny bị áp đảo bởi một cảm giác nhẹ nhõm sâu đậm, không biên giới. Cô ấy còn sống...Cassie còn sống...họ đều còn sống cả. Và bây giờ, bất chấp mọi thử thách nguy hiểm của Ác Mộng đáng sợ này, bốn người họ đã được đoàn tụ.
Như thể có một gánh nặng khủng khiếp mà đã đè nén tim cậu ngay từ ban đầu, mà bản thân cậu còn không nhận ra sự tồn tại của nó, đột nhiên được nhấc lên.
Sunny cảm thấy Effie nắm lấy sừng của mình chặt hơn, và liếc sang Kai và thấy mắt chàng trai cũng sáng lên đằng sau mặt nạ gỗ. Hai người họ cũng đã nhận ra Cassie, và đang có cùng sự vui vẻ như cậu.
Nhưng mà, một giây sau đó, sự vui vẻ của Sunny biến mất.
Cậu nhớ tại sao và như thế nào họ đã xuất hiện ở nơi đồng cỏ này để gặp Cassie, và lo lắng nhìn Noctis. Pháp sư vẫn có gương mặt như tro...và không như họ, hắn ta không hề có cảm giác ấm áp nào đối với cô gái mù.
Tình huống vẫn kì lạ, vẫn nguy hiểm.
Như thể cảm giác được ánh mắt đó, Noctis cau mày, rồi nhìn người nữ xinh đẹp kia với biểu hiện âm u và lạnh lùng hỏi:
"Một kẻ không mắt của Đền Thờ Đêm...chẳng phải nơi này là quá xa về phía nam để kẻ như ngươi đi đến, chỉ có một mình? Nói đi, cô gái...ngươi muốn gì?"
Cassie lưỡng lự vài giây, rồi khẽ cúi chào. Khi cô lên tiếng, giọng nói xa lạ nghe trầm thấp và dễ chịu. Cô nói:
"Xin chào, Lãnh Chúa Noctis. Tôi mang đến lời nhắn từ nữ chủ nhân của tôi, Kẻ Phía Bắc."
Pháp sư nhăn nhó.
"Ồ, vậy sao? Người phụ nữ đáng sợ đó muốn gì từ ta?"
Cô gái mù im lặng vài giây, rồi hơi cúi đầu.
"Cô ấy không muốn gì cả, Lãnh Chúa Noctis. Nữ chủ nhân của tôi, Phu Nhân Phía Bắc, người chúc phúc của Bầu Trời Đen...đã chết."
Noctis hơi lung lay, như thể bị sét đánh. Hắn nhìn chăm chú Cassie với gương mặt tái nhợt, rồi giơ lên một bàn tay run rẩy và lặng lẽ nắm lấy cổ mình. Sau vài giây, hắn lại nói chuyện:
"Ngươi đang nói cái gì...chính xác thì lời nhắn của cô ta là gì?"
Cô gái mù vẫn còn cúi đầu. Không ngẩng đầu lên, cô trả lời bằng phẳng:
"Chỉ ba từ. Tôi đã chết."
Pháp sư khịt mũi.
"Mất vài tuần để đi từ Đền Thờ Đêm đến Thánh Địa nếu đi bộ...nếu có ai có thể còn sống mà đến nơi! Cô ta chết khi cử ngươi đến? Hả?"
Cassie lặng lẽ lắc đầu.
"Không. Cô ấy lúc đó vẫn còn sống."
Noctis giận dữ nghiến răng.
"Người phụ nữ đó...thật sự không chịu nổi. Nếu biết bản thân sẽ chết, thì ít nhất nói nhiều hơn ba từ! Sau...sau mọi thứ chúng ta chia sẻ...a, cô ta đến chết vẫn phải khó chịu như vậy!"
Bất chấp giọng điệu bực tức của pháp sư, Sunny có thể nghe ra Noctis thật sự đau lòng bởi tin tức mà Cassie mang đến...như thể hắn đã không có ý định giết Kẻ Phía Bắc từ ban đầu. Đám bất tử này quả thật rất kì lạ...
Nhưng bản thân Sunny cũng choáng váng. Một trong những Lãnh Chúa Xích...đã chết? Cứ như vậy? Sau hàng ngàn năm thực hiện nghĩa vụ nghiêm trang kia, có người đã có thể giết được người Vượt Giới Hạn bất tử mà không khiến bốn người còn lại phát hiện?
Đột nhiên, sự bất an bóp lấy tim Sunny. Nếu không phải một Lãnh Chúa Xích, thì ai lại có thể giết chủ nhân của Đền Thờ Đêm?
Ai khác sở hữu một trong bảy con dao?
Cậu chỉ biết có một...
Như thể đọc ý nghĩ của cậu, Noctis nhìn chăm chú Cassie và hỏi, giọng nói run rẩy vì giận dữ:
"Vậy, là ai? Ai giết cô ta? Solvane? Hay là Lãnh Chúa Ngà?"
Cô gái mù chậm chạp lắc đầu.
"Đều không phải. Là một...một sinh vật. Một sinh vật đến từ màn sương mù."
Pháp sư bật cười.
"...Ra vậy. Vậy là con Dao Ngà rơi vào tay một trong số chúng. A, cô ta có thể tự cứu mình, nếu cô ta muốn vậy...nhưng mà cô ta đã trở nên hờ hững với mọi thứ từ lâu rồi, phải không? Đó...đó là sự điên rồ của cô ta."
Noctis yên lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi, mắt hắn lóe lên sự điên rồ của bản thân:
"Vậy thì, phía bắc bây giờ hỗn loạn, Đền Thờ Đêm không có thủ lĩnh, và quân đội của nó cần người chỉ huy mới? Cả ngàn binh lính, cả trăm chiến binh Thức Tỉnh, đều hi vọng tìm đến ai đó để phục vụ và bảo vệ gia đình họ? Đúng không?"
Cassie lưỡng lự một giây, rồi lại lắc đầu.
"...Không."
Noctis nhướng mày.
"Gì? Tại sao không?"
Cô thẳng người, rồi chỉ đáp:
"Họ cũng đã chết."
Pháp sư chớp mắt vài lần.
"Hở? Ai chết?"
Cô gái trẻ tuổi vẫn bất động trong lúc nói, giọng nói bình tĩnh và bằng phẳng:
"Mọi người. Binh lính, nữ tư tế, Thức Tỉnh, gia đình. Mọi người đều đã chết, và phía bắc đã trống rỗng. Sinh vật đó đã lấy toàn bộ họ."