Chương 683: Để Giết Một Con Rồng
Kai im lặng một chút, rồi thở dài nặng nề. Hắn nhìn đi, nhặt lên cái mặt nạ gỗ cháy xém và nhìn nó chăm chú vài giây, rồi cuối cùng lên tiếng:
"Mình được đưa vào cơ thể của một bách trưởng của Quân Đoàn Mặt Trời, quân đội của Thành Phố Ngà. Thành phố...mọi người chắc là đã thấy nó khi chúng ta tiến vào Ác Mộng, dâng lên từ tro tàn trong lúc dòng thời gian chảy ngược. Đó là một nơi kì diệu...xinh đẹp, yên bình, đầy sức sống, với những người ấm áp, tốt bụng, và quan tâm rất nhiều với những láng giềng của họ. Hàng chục những đảo sung túc, đều liên kết thành một cá thể bởi những cây cầu trên không và những cầu nước làm từ đá trắng..."
Chàng trai ngưng lại, nhăn mặt, rồi uống một ngụm trà mật ông để làm dịu cuống họng. Rồi, hắn lại liếc nhìn cái mặt nạ, ngập ngừng vài giây, và tiếp tục:
"Ít nhất thì mình nghĩ vậy, vào ban đầu. Nhìn lại thì, mình đã quá sức ngây thơ...nhưng thật sự là quá dễ để bị đánh lừa bởi Thành Phố Ngà, và những người ở đó - đặc biệt là bởi sự tương phản rõ ràng giữa sự tuyệt vời mà bề ngoài mê hoặc đó và sự độc ác trơ trẽn của những kẻ muốn hủy diệt nó. Đám giết người tàn nhẫn và điên rồ...Hiếu Chiến."
Kai lắc đầu.
"Những người ở Thành Phố Ngà y như những người chúng ta biết ở thế giới thức tỉnh. Họ có cùng lý tưởng, giá trị, và cũng xem trọng sự tử tế và tính mạng con người...a, bây giờ khi nói ra lời, thì mình nhận ra họ có lẽ làm tốt hơn cả chúng ta về mặt đó. Ý mình muốn nói là...họ có vẻ tử tế. Thành phố của họ như là một thiên đường xinh đẹp...như là một nơi mà mọi thành phố nhân loại nên cố gắng đạt đến. Vậy nên có bất ngờ lắm nếu ở trong Ác Mộng này, có những người muốn hủy diệt nó?"
Mắt hắn trở nên tối đi.
"Những người theo giáo phái Huy Hoàng, ngược lại, thì chính xác là thứ mà người ta sẽ tưởng tượng đến về một lực lượng tà ác. Đám xâm lược tàn nhẫn mà tôn thờ chiến tranh, tàn sát, và đổ máu, giết chỉ vì giết. Định mệnh vặn vẹo của họ, tín niệm sùng đạo về việc bằng cách tiêu diệt mạng sống người vô tội, họ đang tặng những nạn nhân đó món quà cứu rỗi...đám sát nhân và điên rồ, từng kẻ một. Nên, mọi người có lẽ hiểu được tại sao mình lại mù mắt trước sự thật...trong một lúc."
Chàng trai uống một ngụm trà nữa, rồi đặt cái mặt nạ xuống và nhìn nó với biểu hiện u ám.
"Trong sự ngây thơ đó, mình trở nên tin tưởng bản thân là một vị anh hùng của một câu chuyện cổ tích ghê gớm. Một chiến binh cao quý với nhiệm vụ bảo vệ thiên đường xinh đẹp khỏi làn sóng độc ác. Mình đã nhầm lẫn xem định mệnh của Thành Phố Ngà là mâu thuẫn thật sự của Ác Mộng, và đã tự thuyết phục bản thân rằng bảo vệ nó là thứ chúng ta được đưa đến đây để làm. Không thể ruồng bỏ nghĩa vụ và không muốn trở thành kẻ bỏ trốn, mình ở lại với Quân Đoàn Mặt Trời, cho rằng, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ đến chỗ của mình."
Kai cúi xuống và thở dài nặng nề.
"...Vậy nên, rất nhanh chóng, mình trở thành một vị anh hùng của Quân Đoàn trong mắt những người kahsc."
Gương mặt biến dạng nhăn nhó trong một giây, rồi chàng trai kiềm nén cảm xúc và mỉm cười ảm đạm.
"Mình biết, việc này nghe có vẻ đáng ngạc nhiên. Không như mọi người, mình chưa từng là một chiến binh đáng sợ. Mình cũng chưa từng là vị thủ lĩnh gan dạ của nhiều người. Hành động can đảm duy nhất của mình là khi đối mặt với đám Kẻ Đưa Tin Tòa Tháp trong bóng của Tòa Tháp Đỏ, và ngay cả khi đó, mình cũng chỉ sống sót nhờ nó Cassie. Nên...mình đã rất ngạc nhiên khi thấy bản thân có được danh vọng của một người chỉ huy gan dạ trên chiến trường."
Kai nhìn họ, lưỡng lự một chút, rồi không quá tin tưởng nói:
"Trận chiến tranh giữa Thành Phố Ngà và Đấu Trường Đỏ đã kéo dài nhiều thế kỷ. Cơn thủy triều bằng máu đến và đi, không khác gì của biển. Đôi lúc, chỉ có những đợt giao tranh nhỏ và những đợt cướp bóc xảy ra trong vài thập kỷ, và đôi lúc, có những trận chiến tồi tệ xảy ra mỗi ngày. Đôi khi, chỉ có những binh lính bình thường và sĩ quan Thức Tỉnh chiến đấu với nhau, và đôi khi, những nhà vô địch Vượt Bậc xuất hiện để gieo rắc hủy hoại trên chiến trường. Đôi lúc, ngay cả những vị Lãnh Chúa Vượt Giới Hạn cũng đến..."
Hắn ngừng lại vài giây, uống một ngụm trà, rồi tiếp tục với giọng trung lập:
"Lúc đó, mình thấy bản thân ở trung tâm của một sự thay đổi đột ngột từ một thời gian dài tương đối bình tĩnh đến khỏi đầu của một đợt tiến công quy mô lớn bởi đám Hiếu Chiến. Và rất sớm, mình phát hiện một sự thật bất ngờ..."
Hắn liếc nhìn mọi người, suy nghĩ một giây, như thể cẩn thận lựa chọn từ ngữ, và nói:
"Mọi người thấy đó, mình đã luôn có ấn tượng rằng những chiến binh ở thời đài truyền thuyết này, khi mà những vị thần vẫn còn sống và ma pháp lan tỏa khắp thế giới, là mạnh mẽ, hiểu biết, và điêu luyện hơn xa những người chúng ta, những người ở thế giới Thức Tỉnh. Nhưng mà hóa ra là không phải. Có lẽ rất lâu trước kia, trong thời gian mà họ gọi là Thời Đại Anh Hùng, thì đã là như vậy. Nhưng hiện tại, đa số bọn họ kém xa chúng ta đã trở nên...ít nhất là những người đã được tôi luyện bởi Vùng Đất Lãng Quên như chúng ta."
Sunny nhướng mày, ngạc nhiên bởi lời nói đó. Phát hiện biểu hiện của cậu, Kai khẽ nghiêng đầu.
"...Những Sinh Vật Ác Mộng không nhiều như trong tương lai. Không có Ma Pháp, không có Ác Mộng, không có thử thách của thế giới Mộng Ảo, không có Cổng...không như họ, mỗi người chúng ta bị ép buộc vào một cuộc sống đổ máu và mâu thuẫn, ném vào những hoàn cảnh kinh dị khó tưởng tượng mà không thể lựa chọn rút lui hay đầu hàng. Ma Pháp có lẽ là một người thầy tàn nhẫn, nhưng mà những bài học độc ác của nó lại hiệu quả đến đáng sợ. Trở nên mạnh hơn, hoặc là chết. Không có cách khác đối với chúng ta. Nên, đa số những người Thức Tỉnh từ thế giới thực sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn trong khó khăn và chiến đấu nếu so sánh với những chiến binh Thức Tỉnh ở thời đại này."
Hắn thở dài, rồi buồn bã nói thêm:
"Đó là tại sao ngay cả mình, bất chấp Phân Loại khiêm tốn và khả năng chiến đấu thiếu thốn, lại có thể nổi bật. Mình dẫn binh lính đến thắng lợi, giữ họ sống sót trong đợt tấn công bất ngờ bởi một lực lượng lớn đám Hiếu Chiến. Và rồi, mình đã giữ họ sống trong phần còn lại của chiến dịch, khiến kẻ địch thảm thương bất cứ nơi nào bách đoàn của mình xuất hiện."
Kai trở nên im lặng một lúc lâu, rồi nói thêm, giọng nói xấu xí đột nhiên trở nên đặc biệt khô khàn và chói tai:
"Và đó là cách mình đã nhận được sự chú ý từ Lãnh Chúa rực sáng của thành phố...từ Sevirax, Rồng Ngà."